Chương 553: Dừng tay, thằng nhãi
ranh, cậu dám!
Ông ta vốn nghĩ rằng, sở dĩ Trần
Thanh có thể chiến đấu với ông ta
trong thời gian dài như thế là bởi vì
anh cũng có thực lực võ đạo tông
sư.
Thế nhưng, khi Trần Thanh để lộ ra
cấp bậc sức mạnh thực sự, thật
không nghĩ tới anh chỉ là một võ giả
Tiên Thiên đỉnh cấp, quả thực là vô
cùng bẽ mặt.
Ông ta đường đường là người đứng
đầu nhà họ Tiền, một võ đạo tông
sư chân chính, vậy mà lại bị một võ
giả Tiên Thiên đỉnh cấp trêu chọc
trong suốt một thời gian dài, điều
này làm cho ông ta cảm thấy vô
cùng xấu hổ.
Không chỉ mình ông ta khiếp sợ, mà
tất cả mọi người xung quanh cũng
khiếp sợ không thôi.
Ban đầu, vốn dĩ mọi người đều
đoán rằng, Trần Thanh cũng là một
võ đạo tông sư.
Thế mà kết quả Trần Thanh lại chỉ
là một võ giả Tiên Thiên đỉnh cấp,
tuy rằng chỉ còn một bước nữa là
đạt tới võ đạo tông sư, nhưng
khoảng cách vẫn là một trời một
vực.
Người ta dựa vào thực lực như vậy,
đánh ngang tay với võ đạo tông sư
Tiền Hải, điều này quả thật rất
châm chọc.
Tuy nhiên, rất nhanh đã có người
suy nghĩ đến một chuyện.
Võ giả Tiên Thiên đỉnh cấp mà thực
lực sánh ngang với võ đạo tông sư,
điều này không phải đã chứng
minh, tài năng bẩm sinh của Trần
Thanh cực kỳ cường đại hay sao?
Đây không phải là trận đấu bình
thường, mà là khiêu chiến vượt cấp.
Điều này đã phá vỡ nhận thức của
mọi người về võ giả Tiên Thiên, dù
sao, trong suy nghĩ của mọi người,
cho dù là võ giả Tiên Thiên đỉnh cấp
cũng không có khả năng là đối thủ
của võ đạo tông sư.
“Đi chết đi”.
Ngón tay Trần Thanh đột nhiên
phát ra ánh sáng màu đỏ, ở trên
không trung, ánh sáng ấy tạo thành
hình một ngón tay, sau đó mạnh
mẽ lao về phía Tiền Hải
Chỉ một ngón tay mà đã cắn nuốt
gần hết linh khí ở gần đó, sức mạnh
khủng khiếp mạnh mẽ phát tán ra
xung quanh.
“Vèo vèo…”
Cảm nhận được sức mạnh bộc phát
ra từ ngón tay Trần Thanh, tất cả
mọi người đều hít khí lạnh. Những
người đang đứng gần đó nhanh
chóng lui về phía sau, lúc này, bọn
họ mới cảm thấy dễ chịu hơn một
chút.
“Rõ ràng Trần Thanh cũng là võ đạo
tông sư!”
Một số người sáng suốt đã lập tức
nhận ra, đòn tấn công của Trần
Thanh còn mạnh hơn so với võ đạo
tông sư bình thường.
Chủ yếu chính là, đòn tấn công này
đã đạt đến trình độ chân khí ngoại
phóng, nói cách khác, thực lực của
Trần Thanh cũng không phải là Tiên
Thiên đỉnh cấp giống như anh thể
hiện ra bên ngoài, mà là võ đạo
tông sư.
“Cậu…Cậu là võ đạo tông sư?”, cảm
nhận được sức mạnh từ đòn đánh
của Trần Thanh, ánh mắt Tiền Hải
hiện rõ vẻ chấn động, sau đó cây
thương dài trong tay vung lên, chân
khí điên cuồng bộc phát, truyền vào
trong cây thương rồi đâm về phía
Hoàng Tuyền Chỉ đang lao tới.
“Bùm…”
Hai đòn đánh va chạm, phát ra từng
làn sóng không khí khủng khiếp,
khiến cho đất đá xung quanh bay
tán loạn, bụi đất mịt mù bao phủ cả
võ đài, người bên ngoài không thể
thấy rõ chuyện gì xảy ra bên trong.
“Sao lại thế này? Kết quả thế nào
rồi?”
“Lần này sẽ không phải là không
phân thắng bại đó chứ?”
“Rất khó nói, bình thường, võ đạo
tông sư chiến đấu đều dùng tốc độ
để quyết định thắng bại, nếu trì
hoãn quá lâu cũng không phải
chuyện gì tốt”.
“Nhưng mà, một đòn vừa nãy quả
thật rất lợi hại, nếu đối phương có
thực lực yếu kém, chỉ sợ đã bị
nghiền nát thành từng mảnh nhỏ”.
Tất cả mọi người xung quanh đều
vô cùng hồi hộp, bọn họ rất muốn
biết, lần này, người chiến thắng sẽ
là ai?
Thế nhưng, những người này đều
ôm một loại tâm lý, đó là đồng tình
với kẻ yếu, tuy rằng thực lực của
Trần Thanh rất mạnh, nhưng so với
Tiền Hải thì vẫn còn kém hơn một
chút, thế lực cũng không vững
chắc.
Tất nhiên, điều quan trọng đó là,
Trần Thanh không có thế lực chống
lưng, có thể dễ dàng thu phục, mà
Tiền Hải lại là người đứng đầu nhà
họ Tiền, là con chó của nhà Mộ
Dung, dĩ nhiên là ông ta không có
giá trị để mượn sức.
Mọi người hồi hộp nhìn về phía võ
đài, mà tâm trạng của hai nhà Tiền
Bạch lại càng thêm căng thẳng.
Dù sao, đối với hai nhà bọn họ, trận
chiến này quyết định vận mệnh sau
này của cả hai dòng họ.
“Bịch…”
Ngay khi mọi người đang tập trung
tinh thần, một bóng người bước ra
từ trong bụi đất mịt mù, sau đó ngã
quỵ trên mặt đất.
“Đây…”
“Đó là Tiền Hải!”
Sau khi nhìn thấy rõ người đi ra là
ai, nhất thời, tất cả đều sửng sốt.
Hiện giờ, đầu tóc Tiền Hải rối bù,
quần áo tả tơi, cả người đều là
máu, trông có vẻ vô cùng thê thảm.
“Thế mà vẫn chưa chết, cũng có
chút bản lĩnh”, ngay lúc này, một
âm thanh ngả ngớn trêu tức truyền
đến. Sau đó, một bóng người thon
dài chậm rãi đi ra từ màn bụi đất.
Tro bụi dày đặc như vậy nhưng trên
người anh lại không hề dính một
chút bụi bặm nào, thậm chí, quần
áo còn cực kỳ sạch sẽ, so sánh với
dáng vẻ Tiền Hải, quả thực là một
trời một vực.
Trần Thanh đi tới trước mặt Tiền
Hải, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Chỉ bằng một câu nói kia của Tiền
Hải, anh tuyệt đối không có khả
năng để ông ta sống sót bước
xuống võ đài, huống chi, quy định
của võ đài cũng chỉ cho phép một
người còn sống đi xuống.
“Cậu…Cậu rốt cuộc là ai? Vì sao cấp
bậc chỉ là võ giả Tiên Thiên, mà lại
có thể phát huy sức mạnh của võ
đạo tông sư?”, nhìn Trần Thanh
từng bước tiến lại gần, trong lòng
Tiền Hải tràn đầy sợ hãi, sau đó
hung tợn hỏi.
“Liên quan gì đến ông?”, Trần
Thanh lười phản ứng với người này,
dừng chân bên cạnh ông ta rồi dứt
khoát tung ra một chưởng nhắm
ngay đầu Tiền Hải.
“Cậu không thể giết tôi, tôi là người
đứng đầu nhà họ Tiền, nếu như tôi
chết, cậu nhất định cũng phải chết
theo”, Tiền Hải nhìn thấy ánh mắt
của Trần Thanh không chút che
giấu ý định giết người, trong lòng
run lên, mở miệng uy hiếp.
“Ông tỉnh táo lại đi, chờ đến khi ông
chết rồi, ông cho là nhà họ Tiền còn
có thể bình yên tồn tại sao? Ông
suy nghĩ nhiều rồi, thế nên, bây giờ
ông có thể yên tâm ra đi”, ánh mắt
Trần Thanh lộ ra vẻ tàn nhẫn,
không chút do dự đánh một chưởng
vào đầu Tiền Hải.
“Dừng tay, thằng nhãi ranh cậu
dám”.
Ngay khi bàn tay Trần Thanh sắp
chạm vào đầu Tiền Hải, một âm
thanh phẫn nộ truyền đến, tiếp đó,
một bóng người từ phòng quan sát
lao ra, thanh kiếm dài trong tay
đâm thẳng về phía Trần Thanh.
Trần Thanh tung ra một chưởng,
trực tiếp bẻ cong thanh kiếm của
người này, đồng thời đạp một đạp
vào ngực ông ta.
Đòn tấn công không thành công,
người nọ lui về phía sau, vững vàng
đứng trên võ đài, ánh mắt lạnh lùng
nhìn Trần Thanh.
“Ông là ai? Muốn xen vào trận
quyết chiến trên võ đài?”, sắc mặt
Trần Thanh lạnh lùng, mở miệng
hỏi.
“Tôi là ai, cậu không có tư cách để
biết. Tôi ra lệnh cho cậu, thả Tiền
Hải ra, sau đó xuống võ đài nhận
thua, nếu không, hôm nay cậu chắc
chắn không thể sống sót đi xuống
dưới”, người kia nở nụ cười ngạo
nghễ, vẻ mặt u ám nói.
Nghe được những lời này, Trần
Thanh giận dữ tới mức bật cười.
Trên thế gian này vậy mà vẫn có kẻ
mặt dày như thế, còn dám ra lệnh
cho anh, ông ta nghĩ bản thân là cái
thá gì?
“Ông nghĩ mình là ai? Ra lệnh cho
tôi? Thật không biết ông dựa vào
đâu mà lớn lối như vậy, quả thật đã
ngu ngốc lại càng thêm ngu ngốc,
chẳng lẽ ông không biết sao? Chỉ số
thông minh giống như kẻ ngốc thế
này hẳn là nên ở trong bệnh viện,
hơn nữa, phải là bệnh viện tâm
thần mới đúng”.
Trần Thanh mỉm cười, trên mặt là
một nụ cười hiền lành, nhưng từng
câu chữ nói ra lại không phải lời hay
ý đẹp gì, những người xung quanh
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!