Chương 554: Nhiều lắm cũng chỉ
chống đỡ được ba hiệp!
"Nhóc con, bây giờ cậu mau chóng
chịu thua rồi lăn xuống võ đài, có
thể tôi sẽ tha cho một mạng, nếu
không thì...", đây là một ông lão
hơn sáu mươi tuổi, mặt mũi nhăn
nheo, âm thanh phát ra cứ như là
cái bễ thổi gió, khó nghe cực kì.
"Cho phép tôi được hỏi một câu,
ông là cái thá gì nhỉ?", Trần Thanh
nghiêng nghiêng đầu, đầy vẻ tò mò
nhìn ông ta.
"Nhóc con, xem ra là cậu vẫn muốn
tìm chết. Cậu không phải người nhà
họ Bạch, nếu nhà họ Bạch được
phép nhờ sự giúp đỡ từ bên ngoài,
thế thì tôi đây cũng là viện trợ của
nhà họ Tiền, chịu chết đi", sau khi
người kia nghe Trần Thanh nói
xong, tức tối không chịu nổi, con
ngươi nhanh chóng đảo một vòng,
đã tìm ra một cái cớ hợp lý.
"Được, chờ bọn tôi so tài xong trận
này, tôi sẽ đến tiếp đãi ông, nhưng
nhớ là đừng để tới lúc đó lại không
dám lên nhé", nơi khóe miệng Trần
Thanh xuất hiện một nụ cười giễu
cợt, tên này có lẽ là người nhà họ
Mộ Dung, nếu không ngay tại thủ
đô thế này ai có thể đứng gần nhà
họ Tiền đến vậy? Những thế lực
khác cũng rất hiếm khi có được một
võ giả mạnh mẽ như thế.
"Cậu nói gì cơ?", nghe Trần Thanh
nói vậy, người kia bỗng bị chọc tức
điên, mục đích ông ta đến đây là để
cứu Tiền Hải, đợi đến khi trận so tài
này kết thúc thì cũng chậm rồi.
"Vốn chỉ nghĩ rằng trí thông minh
của ông có vấn đề thôi chứ, thì ra lỗ
tai cũng không được tốt cho lắm à.
Tôi nói là chờ khi Tiền Hải chết rồi
ông lại đến đây nhận lấy cái chết
cũng không muộn, không cần so đo
chút thời gian này, yên tâm, rất
nhanh thôi", Trần Thanh cười lạnh
rồi lại nói bằng giọng mỉa mai.
Ông muốn cứu Tiền Hải đúng
không, tôi cứ không cho đấy!
"Tự tìm đường chết", trong phút
chốc ông lão kia tức đến hỏng cả
người, đến tận bây giờ ông ta còn
chưa một lần phải chịu uất ức như
thế này đâu. Hiện tại lại bị mất mặt
trước nhiều người như vậy, một khi
truyền ra ngoài, mặt mũi ông ta biết
cất chỗ nào?
Lúc này ông ta bèn có ý định ra tay
giáo huấn Trần Thanh.
"Dừng tay cho tôi, Mộ Dung Lâm,
ông định phá hủy quy tắc của võ
đài à? Tôi sợ là người nhà Mộ Dung
sẽ chịu không nổi đâu", Lúc này
Bạch Hùng mới đứng dậy, nhìn
thẳng vào Mộ Dung Lâm và nói.
"Bạch Hùng, hành động này thuộc
về hành vi cá nhân của tôi, chẳng
liên quan gì đến nhà họ Mộ Dung,
ông đừng có mà nói bậy", Mộ Dung
Lâm vừa nghe Bạch Hùng nói xong
thì đột ngột biến sắc, vội vội vàng
vàng phủi sạch quan hệ.
"Hừ, chỉ cần ông vẫn mang họ Mộ
Dung thì là có liên quan, trừ khi bây
giờ ông lập tức đổi họ, phản bội nhà
Mộ Dung", Bạch Hùng thân là gia
chủ nhà họ Bạch, đương nhiên tâm
tư linh hoạt vô cùng, trong chớp
mắt đã lập tức tìm ra lỗ hổng trong
lời nói của Mộ Dung Lâm, đồng thời
tiến hành phản kích.
Mà Trần Thanh bên kia cũng thoáng
sững sờ, Bạch Hùng này cũng được
thật đó, hèn gì Bạch Triển Mộ mồm
mép như vậy, thì ra là truyền thống
gia đình.
"Ông..."
Nghe Bạch Hùng nói vậy, sắc mắc
Mộ Dung Lâm tái mét, nhưng quy
tắc của võ đài đã là thế, dù nhà họ
Mộ Dung có mạnh đến đâu thì cũng
không thể một tay che trời, nếu thật
sự chọc nhiều người tức giận lên,
đến một lúc nào đó e là nhà họ Mộ
Dung cũng không chống nổi.
"Vì thế cho nên, không ai cứu được
ông đâu", Trần Thanh âm trầm liếc
nhìn Tiền Hải một cái, sau đó hung
hăng tung một chưởng về phía ông
ta.
Nhưng mục đích của Trần Thanh là
nhà họ Mộ Dung, tất nhiên tốc độ
ấy cũng không nhanh gì mấy.
"Cứu tôi, tôi sẽ nói chuyện đó cho
ông", Tiền Hải thân là gia chủ của
cả một dòng họ, đương nhiên là
không thể chết, lúc này hai mắt đã
đỏ ngầu, hét lớn về phía Mộ Dung
Lâm.
Mộ Dung Lâm vốn còn đang do dự,
sau khi nghe Tiền Hải nói câu đó
lập tức sáng mắt lên, nhanh như
chớp đã đi đến trước mặt Tiền Hải.
"Yên tâm, có tôi ở đây, nhà họ Tiền
các người sẽ không có chuyện gì",
Mộ Dung Lâm dùng ánh mắt sáng
quắc nhìn Tiền Hải, nói một cách
bảo đảm.
"Được, nếu hôm nay mọi chuyện
kết thúc, tôi sẽ nói hết tất cả những
thứ mà tôi biết cho ông", nghe Mộ
Dung Lâm bảo đảm như vậy, Tiền
Hải mới có thể thở phào nhẹ nhõm
mà nói.
Chỉ cần vẫn còn sống, chuyện gì
cũng trở nên dễ nói, nếu như ông ta
thật sự chết rồi thì chắc cả nhà họ
Tiền cũng xong đời luôn. Vì thế nếu
có thể kéo nhà họ Mộ Dung xuống
nước theo, bên đó chắc chắn sẽ
thay mình gánh vác khoản nợ này.
"Lão già, ông đã phá hoại quy tắc
của võ đài, vậy thì cũng đừng có
mà trách tôi", sâu trong mắt Trần
Thanh là sự vui mừng, một chưởng
khi nãy vẫn không hề dừng lại, tiếp
tục ngang tàn bay thẳng về phía
Tiền Hải.
Nếu Mộ Dung Lâm đã ra tay thì
Tiền Hải chẳng còn tác dụng gì nữa,
tuy anh cũng hơi có hứng thú với bí
mật trong miệng Tiền Hải, nhưng
cũng không ngăn được Trần Thanh
xuống tay tàn nhẫn.
"Cút ngay cho tôi", đương nhiên Mộ
Dung Lâm không cho phép Trần
Thanh giết chết Tiền Hải, khó khăn
lắm Tiền Hải mới chịu mở miệng,
ông ta hoàn toàn không muốn mọi
thứ đổ sông đổ biển, lúc này thanh
chùy ngắn trong tay bỗng thò ra
đâm thẳng về phía Trần Thanh.
"Tôi chỉ chờ giây phút này", một
chưởng kia của Trần Thanh lập tức
chuyển hướng, cơ thể nhẹ xoay một
chút đã trốn được sự công kích của
ông ta, đồng thời chưởng đó của
anh đột ngột phun ra luồng chân
khí kinh khủng, trực tiếp đánh trúng
Mộ Dung Lâm.
Trong lòng Mộ Dung Lâm vẫn luôn
cho rằng Trần Thanh chỉ là Võ giả
Tiên thiên, đợi khi người nọ công
kích ngay bên cạnh thì ông ta mới
cảnh giác, nhưng mà cũng đã
chậm.
Mộ Dung Lâm liều mạng chống đỡ
chưởng đó của Trần Thanh, dù gì
thì đã có một bài học kinh nghiệm
là Tiền Hải, tuy thực lực của ông ta
mạnh hơn Tiền Hải một tí, nhưng
nếu muốn đánh bại Tiền Hải thì
cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng.
"Tiền gia chủ, ông có thể yên tâm
ra đi rồi", mục đích của Trần Thanh
tất nhiên không phải là Mộ Dung
Lâm, lúc này cái chưởng kia lại
mạnh mẽ chạm vào đầu Tiền Hải.
"Cậu...", vốn dĩ Tiền Hải đã suy tính
xong, sau khi chuyện này kết thúc
ông ta sẽ lập tức dốc toàn lực vây
giết Trần Thanh.
Nhưng ông ta không ngờ rằng dù
đã được Mộ Dung Lâm trợ giúp thì
vẫn không cách nào ngăn Trần
Thanh lại, Tiền Hải hối hận rồi.
Tại sao phải ép nhà họ Bạch chấp
nhận quyết đấu sinh tử cơ chứ?
Nếu không có chuyện sống chết
trên võ đài thì bây giờ ông ta vẫn
đang là gia chủ thong dong tự tại
của nhà họ Tiền.
"Đây là bí mật của tôi, cho cậu!",
đột nhiên ánh mắt Tiền Hải để lộ
vệt sáng dị thường, sau đó ông ta
móc từ trong lồng ngực ra một bức
thư ném mạnh về phía Trần Thanh.
Làm xong điều này, hơi thở của sự
sống trên người Tiền Hải cũng dần
tiêu tan, cả một đời gia chủ, đường
đường là Võ đạo Tông sư, cứ như
vậy bỏ mình.
Trần Thanh khẽ nhấc tay bắt lấy
bức thư đó.
"Không hổ là gia chủ nhà họ Tiền,
đã sắp chết rồi mà còn dụ tôi vào
bẫy", nhìn nụ cười đầy rẫy mưu đồ
đó của Tiền Hải, Trần Thanh cười
lạnh.
Có lẽ Tiền Hải cũng không biết ân
oán giữa mình và nhà họ Mộ Dung,
nếu không ông ta cũng sẽ không
làm như vậy.
Mọi người bên nhà họ Bạch thấy
tình cảnh này thì đều trợn mắt há
mồm.
Đường đường là gia chủ nhà họ
Tiền, Tiền Hải, cứ thế mà chết rồi?
Cũng quá hoang đường rồi đó?
Ngược lại là nhà họ Tiền hoàn toàn
không cách nào tin được kết quả
này, lúc trước họ hoàn toàn không
nghĩ đây chính là kết cục mà nhà họ
Tiền phải chịu, dù sao thì dưới cái
nhìn của bọn họ thì nhà họ Bạch
nhiều nhất cũng chỉ chống được ba
lần đánh, để bên đó khuất phục
cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng tình hình hiện tại lại hoàn
toàn ngược lại, Võ đạo Tông sư của
nhà họ Tiền đều đã mất hết, ngay
cả gia chủ cũng chết rồi, bọn họ
còn hi vọng được gì nữa?
Vào lúc này, tất cả người nhà họ
Tiền đều kí thác hi vọng lên người
nhà họ Mộ Dung, dù gì thì nhà họ
Tiền của họ cũng là một nhánh phụ