Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 560: Có ơn dạy dỗ

Lúc này, mấy người không hiểu rõ 

lắm ân oán giữa bọn họ cũng biết 

đại khái.

Hoa Hạ là nơi đặc biệt coi trọng việc 

tôn sư trọng đạo, nghe có vẻ ba 

ông già này đều có ơn dạy dỗ Viên 

Vô Nhai, nhưng Viên Vô Nhai lại 

phản bội sư môn. Điều này khiến 

mọi người theo bản năng cảm thấy 

không thích Viên Vô Nhai.

“Đừng nói nhiều với cậu ta, tiết 

kiệm chút sức lực đi”, Điền Đại Hà 

lắc đầu. Ban nãy ông ta rất tức 

giận, nhưng bây giờ đã kiềm chế

được, không mất khống chế nữa.

“Thiên phú của cậu trai trẻ này có 

chút đáng sợ, chỉ mới đột phá đến 

võ đạo tông sư đã như vậy rồi”, 

Thẩm Tu tàn bạo nhìn Trần Thanh, 

nói.

“Hừ, mấy đứa thiên phú tốt đều là 

đồ vô ơn”, Điền Đại Hà hừ lạnh, 

hung hăng nhìn Viên Vô Nhai.

“Lão Điền, đừng như vậy, đều qua 

cả rồi. Nhưng mà, cậu thanh niên 

này đúng thật là có chút đáng sợ, 

xem ra thiên phú còn mạnh hơn 

Viên Vô Nhai nữa”, Tạ Đồ vỗ vai 

Điền Đại Hà, an ủi.

“Đúng vậy, năm xưa, lúc Viên Vô 

Nhai đột phá đến võ đạo tông sư 

cũng không kinh khủng như vậy”, 

Thẩm Tu gật đầu, liếc qua Viên Vô 

Nhai, lại liếc qua Trần Thanh, ánh 

mắt lộ ra vẻ lo âu.

“Đừng nói nữa”, sắc mặt Tạ Đồ đột 

nhiên thay đổi, ông ta nhẹ giọng 

nói.

Ba người họ đều không cố ý đè 

giọng xuống, đương nhiên Viên Vô 

Nhai nghe được lời họ nói. Mặc dù 

cuối cùng bọn họ ngừng thảo luận, 

nhưng vẻ mặt đã bán đứng họ.

“Hừ, sợ tôi ghen tỵ hả? Chỉ là một 

người xa lạ mà thôi, tôi muốn xem 

xem các ông bảo vệ cậu ta thế

nào”, Viên Vô Nhai cười gằn, nhìn 

về phía Trần Thanh đang ở trong 

sân, vẻ mặt trở nên độc ác.

“Ba lão già kia, trông các ông thật 

lo lắng cho thằng khốn này, cậu ta 

không phải học trò các ông mới 

nhận đó chứ? Học trò có thiên phú 

như vậy, sao không tìm chỗ nào an 

toàn mà đột phá? Ba lão già các 

ông không yên tâm đúng không?”, 

đột nhiên Viên Vô Nhai nhìn ba 

người họ, khoé miệng lộ ra nụ cười 

hờ hững.

“Viên Vô Nhai, cậu thanh niên này 

không có quan hệ gì với chúng tôi 

cả, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”, 

nghe Viên Vô Nhai nói vậy, sắc mặt 

ba người họ đều trở nên vô cùng 

khó coi, mở miệng chất vấn anh ta.

“Quả nhiên, các người rất sốt ruột. 

Nhưng mà không biết, nếu cậu ta 

tăng cấp thất bại thì sẽ thế nào 

đây? Mà ba lão già các ông sẽ có 

biểu hiện gì?”, nhìn bộ dạng sốt 

sắng này của ba người họ, trong 

lòng Viên Vô Nhai có chút ghen tị.

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”, nghe 

Viên Vô Nhai âm u nói vậy, trong 

lòng ba người họ cũng có suy đoán.

Điều này khiến ba người họ vô cùng 

áy náy. Dù sao thì lý do ban nãy ba 

người nói vậy cũng là vì bọn họ

muốn Viên Vô Nhai biết, trên đời 

này không chỉ có mình anh ta là 

thiên tài trời ban.

Nhưng mà, bọn họ lại không ngờ

được, Viên Vô Nhai nhỏ nhen đến 

thế, muốn phá rối lúc người ta tăng 

cấp.

Võ giả tăng cấp tuyệt đối không 

được phép quấy rầy, nếu giữa 

chừng bị gián đoạn, sợ là sẽ tẩu 

hỏa nhập ma, nhẹ thì mất hết công 

lực, mà nặng thì mất cả mạng.

Vậy nên, lúc võ giả tăng cấp sẽ

chọn một nơi tuyệt đối không bị

người khác quấy rầy, tránh thất bại 

vì những tác động bên ngoài.

Bình thường mà nói, nơi này là núi 

rừng hoang dã, ngày thường căn 

bản không có ai đến cả, dùng để

tăng cấp cũng không có vấn đề gì.

Nhưng vấn đề là lúc cậu thanh niên 

này tăng cấp, động tĩnh quá lớn, có 

thể nói là quấy rầy đến những võ 

giả có năng lực cảm giác ở thủ đô.

“Tôi muốn làm gì hả? Thật ra các 

ông biết mà, như các ông nghĩ 

thôi”, trong mắt Viên Vô Nhai lộ ra 

vẻ hài hước, sau đó rút ra một 

thanh nhuyễn kiếm ở bên hông. 

Kiếm rung lên, nhuyễn kiếm vốn 

dẻo lập tức thẳng ra. Sau đó, anh ta 

tung người lên, hung hăng đâm về

phía Trần Thanh đang tăng cấp.

“Dừng tay”, thấy hành động của 

Viên Vô Nhai, Điền Đại Hà lập tức 

quát lớn, bóng người vụt biến, trực 

tiếp ngăn cản phía trước Viên Vô 

Nhai, đánh ra một chưởng đẩy lùi 

anh ta.

“Quả nhiên, đây là học trò cưng của 

các người. Đã vậy, phải xem các 

người có ngăn được tôi hay không”, 

Viên Vô Nhai cười tà, nhuyễn kiếm 

trong tay nhanh như chớp đâm về

phía Điền Đại Hà. Tốc độ nhanh vô

cùng, nháy mắt đã tới trước mặt 

ông ta.

Điền Đại Hà không dám đỡ, vội 

vàng xoay người tránh đi.

Nhưng mà, ông ta trốn, Viên Vô 

Nhai lại bắt được kẽ hở, trực tiếp 

xông ra ngoài, đánh về phía Trần 

Thanh.

“Thằng nhãi này, cậu dám”, Tạ Đồ

và Thẩm Tu đã tới, trực tiếp ngăn 

Viên Vô Nhai lại, đồng thời tấn công 

Viên Vô Nhai.

Ngay lập tức, ba người đánh nhau. 

Điền Đại Hà không ra tay, mà đứng 

bên cạnh quan sát. Ông ta biết, dựa 

vào thực lực của Viên Vô Nhai, rất 

có thể sẽ lao ra. Ông ta muốn đảm 

bảo Viên Vô Nhai sẽ không quấy rối 

cậu thanh niên kia đột phá. Dù sao, 

chuyện lần này cũng do bọn họ tính 

sai, nếu không thì cậu thanh niên 

đó sẽ không bị Viên Vô Nhai nhắm 

vào.

“Hai lão già các ông vẫn khó dây 

dưa như vậy. Nhưng mà, các ông 

cho rằng làm vậy thì có thể cản tôi 

sao? Mơ đi!”, Viên Vô Nhai hừ lạnh, 

vô cùng khó chịu với sự cản trở của 

Tạ Đồ và Thẩm Tu, anh ta bắt đầu 

tấn công nhanh hơn.

“Võ đạo tông sư đánh nhau quá 

kích thích”.

“Ban nãy cậu Trần đánh với võ đạo 

tông sư của nhà Mộ Dung, tôi cảm 

thấy những võ đạo tông sư đó quá 

kém, đây mới là võ đạo tông sư thật 

sự”.

“Đương nhiên, ba người họ đều có 

tiếng một thời, mà Viên Vô Nhai, 

mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng lại là 

thiên tài tuyệt thế, thực lực còn kinh 

khủng hơn rất nhiều võ đạo tông sư 

cao tuổi”.

“Tôi thấy lão Tạ và lão Thẩm cũng 

không bắt được Viên Vô Nhai, thực 

lực của anh ta mạnh đến mức nào 

vậy? Chẳng lẽ đã là điền phong võ 

tông rồi sao?”

Người xung quanh nhìn thấy cảnh 

này, tất cả đều hoảng sợ, lại càng 

khiếp sợ hơn với thực lực của Viên 

Vô Nhai.

Sau khi tấn công nhanh, Viên Vô 

Nhai cũng không đột phá được 

vòng vây của hai người họ, trái lại 

còn bị hai người ép lùi lại mấy bước. 

Chuyện này khiến anh ta thẹn quá 

hoá giận.

“Hai lão già này, đây là các ông ép 

tôi đấy. Vốn dĩ không muốn hai 

người đổ máu ở đây, nhưng đã vậy 

thì các ông chỉ có thể chết thôi”, 

Viên Vô Nhai tấn công hồi lâu không 

có kết quả, bắt đầu tức giận.

Anh ta hừ lạnh, thu lại nhuyễn kiếm 

trong tay, hai tay toả ra hai luồng 

khí mạnh kinh khủng. Hai luồng khí 

này khiến người khác vô cùng 

không thoải mái, âm u lạnh lẽo đến 

đáng sợ, khiến cho người khác khí 

huyết sôi trào.

“Thằng khốn, quả nhiên cậu đã 

luyện loại tà công này, hôm nay 

không thể tha cho cậu được”, cảm 

nhận được hai luồng khí trên người 

Viên Vô Nhai, sắc mặt ba người lập 

tức thay đổi, lộ ra vẻ tức giận.

“Không tha cho tôi hả? Trái lại tôi 

muốn xem thử các ông có bản lĩnh 

gì! Hôm nay sẽ để các người làm đá 

lót đường cho thần công của tôi”, 

hai mắt Viên Vô Nhai đỏ như máu, 

luồng khí tà ác trên người anh ta 

càng trở nên kinh khủng. Anh ta

lạnh lẽo cười, tốc độ nhanh hơn gấp 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT