Chương 561: Như điên cuồng
Mặc dù Điền Đại Hà đã đề phòng từ
trước nhưng tốc độ của Viên Vô
Nhai quá nhanh, tuy cảm giác được
nhưng không tài nào chống lại nổi,
cũng không thể thoát ra, ông ta lập
tức bị vỗ trúng.
"Phụt..."
Điền Đại Hà phun ra một ngụm
máu, cả người ông ta văng ra
ngoài, đập vào một ngọn đá lớn rồi
mới dừng lại.
"Lão Điền..."
Thấy cảnh tượng này, Thẩm Tu và
Tạ Đồ đều la lên, mạnh mẽ tấn
công Viên Vô Nhai.
"Không cần hét đâu, đến lượt hai
ông ngay thôi, hôm nay đừng hòng
ai chạy thoát", anh ta liếm môi, vẻ
mặt tàn khốc, lại biến mất, lúc xuất
hiện đã đến trước mặt Tạ Đồ và
Thẩm Tu.
Sắc mặt của hai người chùng
xuống, lập tức tấn công về phía
Viên Vô Nhai, nhưng thực lực của
họ thấp hơn anh ta một chút, không
hề đụng được anh ta dù chỉ một
lần.
"Cậu ta đã tới đỉnh phong võ tông
rồi...", hai người phải đồng thời ra
tay mới miễn cưỡng cản lại được
thế công của Viên Vô Nhai, điều này
làm cho nét mặt của họ trở nên
nặng nề, bởi vì thực lực của anh ta
đã đạt tới đỉnh phong võ tông.
"Không đúng, cậu ta không phải
đỉnh phong võ tông thật sự mà là
cưỡng chế tăng thực lực, thời gian
có hạn thôi", Điền Đại Hà vùng vẫy
ngồi dậy, chợt hét lên.
"Hừ, cho dù cưỡng chế tăng thực
lực tạm thời cũng đủ để giết ba lão
già các ông", Viên Vô Nhai không hề
chối mà thừa nhận ngay tắp lự, tuy
nhiên, vẻ mặt của anh ta càng ngạo
mạn hơn.
"Huyết Sát Cuồng Khiếu!"
Viên Vô Nhai hét lên, sau đó một
luồng khí đỏ thẫm bộc phát ra từ cơ
thể anh ta, đồng thời, một mùi máu
gay mũi tỏa ra xung quanh khiến
người ta buồn nôn.
"Chết tiệt, cậu ta đã dùng bao nhiêu
máu mới tu luyện ra được thứ đó
vậy? Hôm nay dù có chết, tôi cũng
phải giết cái thằng khốn nạn này!",
cảm nhận được khí huyết sát tanh
mùi máu trên người Viên Vô Nhai,
cả ba người đều biến sắc.
Điền Đại Hà vốn đang bị thương
cũng chạy đến, vì chỉ có hai người
thôi thì không thể chống chọi được
với tà công của anh ta.
Trong lúc nhất thời, ba người và
Viên Vô Nhai lao đầu vào đấu với
nhau, toàn bộ khung cảnh cực kỳ
hỗn loạn. Điền Đại Hà và hai người
còn lại đều dốc sức dồn Viên Vô
Nhai sang một hướng, còn anh ta
thì vô cùng cường thế, cho dù đối
đầu với ba người họ thì anh ta cũng
không hề sợ hãi.
"Chết đi!", mặc dù Viên Vô Nhai thi
triển tà công nhưng đầu óc của anh
ta vẫn rất minh mẫn, không lâu sau,
anh ta bắt được một sơ hở trong khi
ba người phối hợp, đó chính là Điền
Đại Hà.
Vừa rồi ông ta không kịp đề phòng
nên đã bị anh ta bất ngờ làm cho bị
thương, mặc dù với thực lực của
Điền Đại Hà thì đó không phải vết
thương nặng, nhưng cao thủ đấu
với nhau đều chú trọng tiểu tiết.
Khi phối hợp, Điền Đại Hà có hơi
không theo kịp tiết tấu của hai
người kia nên đã bị Viên Vô Nhai
bắt lấy cơ hội.
Anh ta đột nhiên nhảy vào giữa ba
người, đánh một chưởng làm Điền
Đại Hà văng ra ngoài, sau đó anh ta
giơ chân tàn nhẫn đá vào lưng
Thẩm Tu.
"Khụ khụ..."
Thẩm Tu không ngờ mình lại hở
phần lưng, vì vừa rồi sau lưng ông
ta được Điền Đại Hà bảo vệ. Nhưng
sau khi thấy Điền Đại Hà bị đánh
bay ra ngoài, ông ta mới hiểu ra.
Viên Vô Nhai không dừng lại, thế
bao vây của ba người đã bị anh ta
cưỡng chế tạo ra lỗ hổng, cuối cùng
chỉ còn lại một mình Tạ Đồ.
Nhưng sao Tạ Đồ là đối thủ của anh
ta được? Mặc dù đỉnh phong võ
tông và đại thành võ tông chênh
lệch nhau chỉ một cấp nhưng lại là
một khoảng trời cách biệt, nhất là
khi Viên Vô Nhai còn tu luyện công
pháp của tà tu, nó quá bá đạo.
Ông ta bị Viên Vô Nhai nện xuống
đất làm cho cả mặt đất lún xuống
thành một cái hố lớn, tuy nhiên,
anh ta không giết ba người họ.
"Đừng lo, giờ tôi chưa giết các ông
đâu, tôi muốn các ông phải bất lực
nhìn tên học trò mà các ông vất vả
bồi dưỡng sẽ bị tôi giết chết, thiên
tài trẻ tuổi như thế quả là khá hiếm
thấy".
"Có điều cảm giác bóp chết được
thiên tài ấy đúng là sướng lắm, tiếc
là các ông không trải nghiệm được.
Nhưng các ông có thể thưởng thức
nỗi đau đớn khi mất đi học trò".
Viên Vô Nhai điên cuồng cười, trông
anh ta như đã phát điên, hơi thở
liên tục mạnh lên.
"Cái này..."
Nhận thấy trạng thái của Viên Vô
Nhai, ba người đều cười khổ, không
ngờ vừa rồi anh ta lại không dùng
hết sức, nhưng họ đều đã nhận ra
trạng thái của Viên Vô Nhai khá kỳ
lạ.
Lẽ ra Viên Vô Nhai đã đến thời hạn
thi triển tà công rồi mới đúng,
nhưng bây giờ tà công chẳng những
không mất đi mà còn mạnh hơn là
đằng khác.
"Máu, máu...Tôi muốn máu", sự
tỉnh táo trong mắt Viên Vô Nhai đã
mất đi, thay vào đó là tàn khốc và
điên cuồng.
Giữa lúc đó, Trần Thanh đã kết thúc
quá trình đột phá, việc luyện thể
của anh đã đến giai đoạn cuối cùng,
toàn thân ngập chìm trong máu
tươi, cả người đầy máu, tỏa ra
luồng khí máu đậm đặc.
Lúc này, Trần Thanh như một chiếc
đèn chiếu sáng, màu đỏ trong mắt
Viên Vô Nhai càng đậm hơn, anh ta
thấp giọng gào lên, sau đó điên
cuồng phóng tới chỗ anh như một
con báo săn mồi.
Trong mắt anh ta, Trần Thanh hấp
dẫn như một chiếc bánh ngọt, thôi
thúc anh ta phải giành lấy cho bằng
được.
Mặc dù luôn trong quá trình đột phá
và rèn luyện thân xác, Trần Thanh
vẫn không đóng ngũ thức nên vẫn
biết những gì đang diễn ra bên
ngoài.
"Chết tiệt, còn một chút nữa", Trần
Thanh hơi sốt ruột trong lòng, anh
không biết cường độ cơ thể bây giờ
của mình có chống lại được đòn
công kích của đối phương hay
không, nhưng nhìn vào thực lực của
Viên Vô Nhai, có lẽ là sẽ quá sức
rồi.
"Đoàng!"
Vừa lúc đó, một tiếng súng vang
lên, Viên Vô Nhai đang phát cuồng
xông về phía Trần Thanh đột nhiên
bừng tỉnh, tránh phát đạn đó đi.
"Ai?", Viên Vô Nhai sắp tức điên rồi,
vừa rồi có hơi mơ màng nhưng bây
giờ anh ta đã lấy lại lý trí. Phát đạn
vừa rồi bắn không phải nơi nào
khác, chính là vào hạ bộ của anh ta,
cho dù anh ta có mạnh đến đâu thì
phát súng ấy cũng đủ để tước
quyền làm đàn ông của anh ta.
Thế nên bây giờ anh ta không quan
tâm đến Trần Thanh nữa mà hung
tợn nhìn Tăng Kim Lai, người đang
chĩa súng lục vào anh ta.
"Thưa anh, anh Trần chúng tôi
không có thù oán gì với anh, vì sao
anh lại ra tay với anh ấy?", đối mặt
với dáng vẻ đáng sợ của Viên Vô
Nhai, Tăng Kim Lai giữ bình tĩnh,
chất vấn.
"Tôi không quan tâm anh ta là ai,
nhưng nếu anh muốn ra mặt cho
anh ta thì tôi sẽ bẻ đầu anh trước",
Viên Vô Nhai nở nụ cười tà ác, đe
dọa Tăng Kim Lai.
"Tôi là người bình thường, anh là võ
giả, anh không được ra tay với tôi",
giọng Tăng Kim Lai hơi run.
Anh ta biết mình không thể ngăn
cản nổi một đầu ngón tay của đối
phương, điều anh ta có thể làm
chính là cố gắng giúp Trần Thanh
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!