Chương 563: Trong đầu trống rỗng
Nghe thấy Viên Vô Nhai nói vậy,
Trần Thanh không nói gì, chỉ hơi híp
mắt lại.
Ba người Điền Đại Hà gừng càng
già càng cay, sao có thể nhìn không
ra cảm xúc của Trần Thanh đang
thay đổi được, bọn họ thầm nói
không tốt.
Thiên tài tu luyện giống Trần Thanh
đều có sự kiêu ngạo, sao có thể
chấp nhận bị người khác uy hiếp
được?
Nếu như Viên Vô Nhai không nói
như vậy, có lẽ sẽ không lớn chuyện
lắm, nhưng anh ta vừa nói lời uy
hiếp xong, chỉ sợ sẽ biến khéo
thành vụng.
"Thiên Diễn Tông, rất lợi hại phải
không? Nhưng mà vốn dĩ tôi cũng
không định lấy mạng anh”, Trần
Thanh ung dung cười một tiếng,
sau đó giang tay ra no
́i.
"Người trẻ tuổi, cậu lựa chọn như
vậy là đúng”, nghe thấy Trần Thanh
nói vậy, ba người bọn họ thở dài
một hơi, nhưng mà ngay sau đó,
bọn họ liền cảm thấy thất vọng.
Thiếu niên thiên tài như vậy vẫn bị
chèn ép dưới cường quyền, cuối
cùng lựa chọn nhượng bộ, thật là
khiến người ta phải thổn thức.
"Ba vị tiền bối gọi tôi là Trần Thanh
là được”, anh chắp tay nói với ba
người bọn họ.
Bây giờ không phải là lúc nói
chuyện với ba người kia, chờ xử lý
xong chuyện này, mới đến lúc cảm
ơn người ta tử tế.
"Ha ha, sớm nói như vậy chẳng phải
là xong sao, người trẻ tuổi không
tệ, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt,
thông minh! Còn không mau đến đỡ
ông đây lên?”, Viên Vô Nhai trào
phúng cười một tiếng, sau đó quát
lên với Trần Thanh.
Thật ra anh ta có chút hối hận vì đã
trêu chọc Trần Thanh, thông qua
cuộc nói chuyện vừa rồi của anh với
ba lão già này, anh ta đã biết Trần
Thanh không có một chút quan hệ
nào với ba lão già đó.
Chỉ là ngay sau đó sự đố kị trong
lòng anh ta càng tăng lên, ba lão
già này liều chết cũng muốn bảo vệ
một người xa lạ như thế, dựa vào
cái gì?
Đương nhiên, quan trọng nhất là
tên Trần Thanh này có thiên phú
quá mạnh, mình đã là kẻ thù của
anh ta, xem ra cần phải mau chóng
về sư môn một chuyến, để sư môn
phái người đến đây, bóp chết thiên
tài như Trần Thanh từ trong trứng
nước mới được.
Trần Thanh lộ ra một nụ cười tàn
nhẫn, sau đó đi tới trước mặt Viên
Vô Nhai.
Sao anh có thể không nhìn ra được
sát ý trong mắt Viên Vô Nhai chứ,
mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng
lấy trình độ mẫn cảm với sát khí của
Trần Thanh, đương nhiên cảm giác
được rất rõ ràng.
Lúc này, trong lòng của anh cung
̃
có tính toán.
Viên Vô Nhai lạnh lùng nhìn Trần
Thanh, trong lòng lại không ngừng
suy nghĩ, lát nữa mình phải làm
nhục anh ta như thế nào, dù sao
tên này cũng không dám làm gì
mình.
"Vù...”
Ngay lúc này, Trần Thanh đột nhiên
nâng chân của mình lên, đá mạnh
vào đan điền của Viên Vô Nhai, một
âm thanh khí cầu xì hơi truyền đến.
Nhìn thấy động tác của Trần Thanh,
tất cả mọi người đều trợn tròn mắt,
hoàn toàn không biết nên phản ứng
như thế nào.
"Anh…Anh phế đan điền của tôi?”,
trong mắt Viên Vô Nhai lộ ra vẻ
không dám tin, lắp bắp hỏi Trần
Thanh.
"Không sai, về sau anh có thể làm
một người bình thường vô cùng đơn
giản, vô cùng bình thường, tốt biết
bao nhiêu, bình thản hạnh phúc cả
đời”, Trần Thanh mỉm cười, sau đó
lui lại hai bước, mở miệng nói.
"Cái gì? Thế mà anh Trần lại phế
đan điền của Viên Vô Nhai, chẳng
phải là anh ta đã thành kẻ tàn phế
rồi sao?”
"Trời ạ, từ một người ngồi tít trên
cao lại rơi xuống thành một người
bình thường, chỉ sợ không ai có thể
chịu đựng nổi đả kích như vậy”.
"Ay da, xong rồi, Trần Thanh này
cũng xong rồi, Thiên Diễn Tông
tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh
ta”.
"Nhưng mà như vậy đúng là rất hả
giận, tên này khiến người ta quá
chán ghét”.
Người xung quanh nghe được cuộc
đối thoại của Trần Thanh và Viên
Vô Nhai, tất cả đều sôi trào lên
ngay lập tức, ánh mắt tất cả mọi
người nhìn về phía Trần Thanh
chứa đủ loại cảm xúc, có tiếc hận,
có cười trên nỗi đau của người
khác, có tán thưởng...
"Trần Thanh, cậu làm bừa rồi. Cậu
làm như vậy là đã mang đến cho
mình thêm một kẻ địch mạnh đấy”,
thấy cảnh này, Điền Đại Hà đau
lòng nhức óc nói.
Hai ông lão khác cũng đều có vẻ
cực kì thương tiếc, hiển nhiên bọn
họ không cho rằng sẽ có người trốn
được sự đuổi giết của Thiên Diễn
Tông.
"Không phải là tôi đã buông tha cho
anh ta rồi sao, không lấy mạng anh
ta đã là tốt lắm rồi”, Trần Thanh
nhún vai, có chút nuối tiếc nói.
"Thế nhưng việc này còn đáng sợ
hơn cả lấy mạng cậu ta”, nghe thấy
giọng điệu có vẻ còn nuối tiếc của
Trần Thanh, ba người Điền Đại Hà
lập tức cảm thấy bất đắc dĩ, tên này
chọc phải mầm tai hoạ lớn như vậy,
thế mà còn không biết.
"Hoá ra là như thế, vậy tôi sẽ tiễn
anh ta một đoạn đường, xem như
làm người tốt việc tốt”, Trần Thanh
khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía
Viên Vô Nhai.
Ban đầu đầu óc của Viên Vô Nhai
còn đang trống rỗng, cuối cùng lúc
này đã tỉnh táo lại, nổi giận chỉ vào
Trần Thanh, giận dữ hét lên: "Anh
phế tôi... thế mà anh lại phế tôi,
anh có tin không, tôi sẽ bảo sư phụ
xuất quan giết chết anh? Chẳng
những là anh, còn cả người nhà
anh, bạn bè của anh, tất cả những
người có liên quan đến anh đều sẽ
không được bỏ qua, bọn họ đều sẽ
chết cực kì thê thảm”.
"À, đúng rồi, tôi sẽ cho anh chết
cuô
́
i cu
̀ng, để anh phải trơ mắt nhìn
tất cả người thân bạn bè của anh
chết thảm ở trước mặt anh! Ha
ha...”
Nói xong lời cuối cùng, Viên Vô Nhai
điên cuồng cười ha hả, giống như
đã thấy được cảnh tượng thê thảm
của Trần Thanh bị mình tra tấn mà
chết.
Khuôn mặt vốn còn bình tĩnh của
Trần Thanh lạnh xuống trong nháy
mắt, sát ý trong mắt căn bản không
ngăn được, điên cuồng phun trào
ra.
"Rất tốt, nếu đã như vậy...”, lúc này
Trần Thanh nhẹ nhàng búng tay,
mấy cây ngân châm đâm vào trên
người Viên Vô Nhai nhanh như
chớp.
Anh ta căn bản không có một chút
hành vi khác thường nào, vẫn điên
cuồng ngồi đó cười, cười khoảng
chừng năm sáu phút, cuối cùng mới
dừng lại, sau đó, nét mặt của anh
ta liền hoàn toàn thay đổi.
Trên khuôn mặt sưng đỏ là ánh mắt
đờ đẫn, dáng vẻ đó giống như một
tên ngốc, chảy cả nước miếng ra
ngoài, đúng là dáng vẻ thiểu năng
trí tuệ.
Nhìn đến đây, Trần Thanh lộ ra một
nụ cười lạnh lùng, không giết anh ta
đã là sự nhân từ lớn nhất đối với
anh ta rồi, trừng phạt như vậy cung
̃
đã đủ.
Tất cả mọi người nhìn thấy Viên Vô
Nhai biến thành dáng vẻ như quỷ
này thì đều ngây người, sau đó bọn
họ cũng hiểu, chỉ sợ Viên Vô Nhai
làm người tài giỏi đã quen, căn bản
không chấp nhận được sự thật mình
bị phế đi, cho nên mới trở nên điên
khùng thế này.
Rất nhanh, anh ta liền bò dậy,
mang theo nụ cười ngây ngô trên
mặt, khóe miệng chảy nước miếng,
điên điên khùng khùng chạy về nơi
xa.
Đối với việc này, không có ai lên
ngăn cản cả.
Những người mà mọi người co
́thê
̉
nhớ tới thường đều là người thành
công, người thất bại sẽ không được
một ai nhớ đến.
Lúc này tất cả mọi người đều vỗ tay
với Trần Thanh, hiển nhiên, kết quả
như vậy vô cùng phù hợp với tâm lý
chờ mong của mọi người, dù sao
Viên Vô Nhai này khiến người ta rất
chán ghét.
"Ba vị tiền bối, vừa rồi thật sự rất
cảm ơn các ông, nếu như không
nhờ có các ông giúp đỡ ngăn cản,
chỉ sợ tôi sẽ không lên cấp nhẹ
nhõm như thế”, Trần Thanh thu
mắt về, sau đó nhìn về phía ba
người Điền Đại Hà, trên mặt tràn
đầy vẻ biết ơn chân thành, nói.
"Thật ra chúng tôi phải nói xin lỗi
với cậu, dù sao Viên Vô Nhai ra tay,
đa phần là bởi vì chúng tôi, cũng
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!