Chương 567: Năm vị võ đạo tông sư
“Thưa thầy, Trần Thanh phải luyện
chế đan dược gì vậy?”, mặc dù
Nguyên Thu là đỉnh phong võ tông
nhưng anh ta không biết gì về luyện
chế đan dược.
“Luyện chế giải độc đan cho chúng
ta”, Thẩm Tu nói ngay.
Nghe thấy lời thầy nói, trong lòng
Nguyên Thu vô cùng chấn động.
Ba người bọn họ có một chất độc lạ
ở trong người, anh ta đã tìm cách
giải độc, nhưng mà tìm khắp mọi
nơi vẫn chưa tìm ra cách loại bỏ
chất độc này.
Mỗi lúc nghĩ đến loại chất độc này
là loại độc khó giải, nhưng không
ngờ hôm nay lại có người nói có thể
giải loại độc này, phản ứng đầu tiên
của anh ta là không tin, cảm thấy
thầy và hai vị tiền bối đã bị lừa.
Sau đó, anh ta lại cảm thấy chuyện
này không thể xảy ra được, dù sao
thì kẻ lừa đảo chắc chắn sẽ điều tra
rõ ràng về đối tượng bị lừa đảo.
Nếu thật sự là kẻ lừa đảo, không
thể không biết thực lực của ba
người bọn họ, tuy rằng bởi vì chất
độc mà thực lực bị ảnh hưởng
nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa
béo, một trong ba người cũng
không có người nào dễ chọc.
Tuy rằng trong lòng rất nghi ngờ
nhưng anh ta không tin Trần Thanh
thật sự dám lừa bọn họ.
Trong khi Trần Thanh đang luyện
chế đan dược, nhà họ Mộ Dung lại
nổ tung, bởi vì nhà họ đã phái năm
vị võ đạo tông sư đến giúp đỡ nhà
họ Tiền nhưng lại bị tiêu diệt hoàn
toàn.
Tuy rằng nhà họ Mộ Dung của bọn
họ rất mạnh nhưng năm vị võ đạo
tông sư cũng là sức lực chiến đấu
vô cùng cao cấp. Vậy mà đã chết
rồi, nhất định là một sự đả kích rất
lớn đối với nhà họ Mộ Dung.
Trong phòng khách của nhà họ Mộ
Dung, năm thi thể được đặt trong
quan tài băng, bầu không khí nặng
nề bao trùm khắp nơi, Mộ Dung
Khang ngồi ở phía trên chính là gia
chủ đương nhiệm của nhà họ Mộ
Dung, lúc này ông ta đang nhắm
mắt, không biết là đang suy nghĩ cái
gì.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân
dồn dập truyền đến, một người đàn
ông trung niên bước vào đưa một
xấp giấy đến trước mặt Mộ Dung
Khang.
Lúc này Mộ Dung Khang lập tức mở
mắt ra, mở xấp giấy ra nhìn.
“Mọi người hãy truyền nhau xem,
cuối cùng thì người dám giết người
của nhà họ Mộ Dung chúng ta là
người như thế nào”, sau đó, Mộ
Dung Khang đưa xấp giấy ở trong
tay xuống dưới.
“Gia chủ, người này là một bác sĩ
đến từ thành phố Nam Hải. Tôi sẵn
sàng đưa người đi bắt anh ta về”,
lúc này, một người đàn ông có dáng
vẻ vô cùng thô lỗ bỗng nhiên đứng
lên và quát lớn.
“Hừ, dám giết người của nhà họ Mộ
Dung chúng ta, gan của người này
cũng rất lớn, gia chủ, tôi cũng sẵn
sàng cùng với anh Phong đi bắt
người này”, ngay sau đó lại có
người lên tiếng.
Mặc dù các dòng họ lớn sẽ có tranh
giành nội bộ nhưng một khi gặp
phải kẻ thù chung, bọn họ sẽ cùng
nhau chống lại.
Sau khi mọi người phát biểu ý kiến
xong, lúc này Mộ Dung Khang mới
ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Mộ
Dung Phong cùng những người vừa
mới nói chuyện, đột nhiên sắc mặt
trở nên lạnh lùng.
"Các người đều là trụ cột chính của
nhà họ Mộ Dung chúng ta, tôi hy
vọng mọi người có thể xem xét rõ
ràng tình hình của đối phương rồi
mới tính đến chuyện báo thù. Các
người hãy đọc tin tức ở trang cuối
cùng cho tôi", sắc mặt của Mộ Dung
Khang không tốt lắm, nổi giận rồi
nói.
Nghe thấy lời nói của gia chủ, trong
lòng mọi người chợt động, lập tức
lật đến trang cuối cùng của tập tài
liệu, khi đọc đến trang cuối cùng,
tất cả mọi người đều lặng đi.
Mộ Dung Phong vừa kêu la muốn
mang người đi báo thù, lúc này
cũng không dám nói lời nào.
“Gia chủ, theo như trong tài liệu
nói, Trần Thanh này mới ngoài hai
mươi tuổi, ở độ tuổi này mà có thể
đánh bại Viên Vô Nhai có thực lực là
đỉnh phong võ tông thì cũng quá
cường điệu rồi”, Mộ Dung Phong
vẫn hơi không phục. Năm nay ông
ta ba mươi bảy tuổi, vừa đạt đến võ
đạo tông sư, ở độ tuổi này của ông
ta cũng coi như rất tốt rồi.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy thực
lực của Trần Thanh, trong lòng của
ông ta cảm thấy rất khó chịu.
“Mọi người hãy chú ý một chút xem
đối tượng kết hôn của Trần Thanh
là ai”, Mộ Dung Khang mặc kệ Mộ
Dung Phong, lại ném ra một chi tiết
mà tất cả mọi người đều không để
ý tới.
Sau khi nghe thấy lời nói của Mộ
Dung Khang, bọn họ đã nhìn vào tài
liệu và tìm ra thông tin vừa bị bỏ
sót.
“Gia chủ, Nam Cung Yến này không
phải là người của nhà họ Nam Cung
sao?” Mộ Dung Phong kinh ngạc
nhìn về phía gia chủ của mình.
Sắc mặt của mấy người nhà họ Mộ
Dung biết được chuyện này cũng
khó coi, muốn gia chủ trả lời rõ
ràng.
“Đúng vậy, Nam Cung Yến này là
người của nhà họ Nam Cung.
Phong, con hãy kể một số chuyện
về Nam Cung Yến đi”, Mộ Dung
Khang gật đầu, sau đó nhìn về phía
một người thanh niên đang ngồi ở
một góc vô cùng sáng sủa.
Mộ Dung Phong nghe Mộ Dung
Khang nói xong, lập tức đứng lên,
đi tới trước bàn lớn, chắp tay với Mộ
Dung Khang và nói: "Vâng thưa
bố".
Sau đó, Mộ Dung Phong nhìn lướt
qua người của nhà họ Mộ Dung, nói
một cách bình tĩnh: "Tôi đã chú ý
tới Nam Cung Yến của nhà họ Nam
Cung từ lâu rồi. Tuy rằng nhà họ
Nam Cung không còn là một dòng
họ tu luyện võ đạo, trong dòng họ
cũng không có võ giả có tu vi võ
đạo nhưng mà Nam Cung Yến lại
khác”.
Nghe được lời của Mộ Dung Phong,
tất cả mọi người đều tập trung chú
ý, bọn họ muốn xem Nam Cung Yến
có gì khác biệt.
"Khi tôi chú ý tới Nam Cung Yến, cô
ấy còn chưa biết tu luyện, nhưng
sau đó tôi tìm thấy thông tin về thể
chất bí ẩn trong một quyển sách cổ
của thầy tôi, rất giống với tình trạng
của Nam Cung Yến".
"Sau đó, tôi tập trung điều tra một
phen thì quả nhiên, khi Trần Thanh
mới đến Nam Hải, anh ta không
phải là võ giả tiên thiên, nhưng khi
anh ta đến Nam Hải thì đã đạt đến
cấp độ võ giả tiên thiên. Ngay sau
đó giống như gặp được kỳ ngộ,
trong vòng chưa đầy nửa năm, anh
ta đã đạt đến cấp độ võ đạo tông
sư”.
"Mọi người có thể suy nghĩ một
chút, từ trước võ giả tiên thiên đến
võ đạo tông sư thì mất bao lâu? Mà
tất cả những điều này là nhờ vào
thể chất khủng bố của Nam Cung
Yến".
Mộ Dung Phong nói liền một mạch,
anh ta đã làm cho người của nhà họ
Mộ Dung vô cùng chấn động, ngay
lập tức, có rất nhiều cuộc thảo luận
bắt đầu vang lên trong phòng
khách.
Mộ Dung Phong không nói nữa mà
để cho bọn họ thảo luận.
“Cậu chủ Phong, cuối cùng thì thể
chất của Nam Cung Yến là loại thể
chất gì? Tại sao lại có hiệu quả như
vậy?”, Mộ Dung Phong lập tức hỏi
Mộ Dung Phong.
Nghe thấy câu hỏi của ông ta, tất
cả mọi người đều im lặng, chờ Mộ
Dung Phong trả lời.
“Chú Phong, cháu đã nói bao nhiêu
lần rồi, đừng gọi cháu là cậu chủ,
chú gọi cháu là Phong được rồi”, Mộ
Dung Phong nói với ông ta bằng vẻ
mặt chân thành, tuy rằng họ tên
của hai người giống nhau, nhưng
thân phận lại kém nhau rất nhiều.
Mộ Dung Phong là con trai của gia
chủ Mộ Dung Khang nhà họ Mộ
Dung, còn Mộ Dung Phong kia chỉ là
một thành viên bình thường của chi
thứ trong nhà họ Mộ Dung.
Nhưng mà cậu chủ Mộ Dung Phong
có thể thân thiện như vậy khiến cho
những người thuộc chi thứ của nhà
họ Mộ Dung rất cảm động, ánh mắt
nhìn về phía anh ta đều trở nên
thân thiết hơn.
Mộ Dung Khang nhìn thấy cảnh này
thì thầm gật đầu, con trai của ông
ta là một người có trí tuệ kiệt xuất,
cho nên câu nói sau đã mua được
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!