Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Một chiếc bánh gato nhỏ bé của Starbucks mà Hồ Đại Quân ăn như kiểu món gì ngon lắm vậy

Trần Thanh nằm một bên nghỉ ngơi cũng chẳng chịu nổi nữa.

“Ngon đến vậy sao? Cho tôi nếm thử miếng đi!”

Nghe thấy vậy, Hồ Đại Quân lập tức nhét nốt miếng bánh cuối cùng vào miệng.

“Anh Thanh, hết rồi!”, Hồ Đại Quân giơ chiếc hộp rỗng lên, cười nói.

“Cậu đúng chả ra gì”.

“Anh Thanh, thế là anh không biết rồi, đồ mà em gái tôi đưa tới đều là thứ ngon”.

Hồ Đại Quân tỏ ra hài lòng.

“Tình cảm hai anh em nhà cậu tốt thật đấy!”

“Đương nhiên rồi”.

Dường như chỉ cần nhắc đến em gái, Hồ Đại Quân có thể nói mãi không hết chuyện.

Trần Thanh nằm một chỗ, nghe Hồ Đại Quân thao thao bất tuyệt.

Theo cái miệng của Hồ Đại Quân, Hồ Tiểu Nhạc từ là niềm kiêu hãnh của cả nhà bỗng trở thành niềm kiêu hãnh của cả thôn.

“Anh Thanh, tôi cảnh cáo anh, anh nhất định không được có ý đồ với em gái tôi đâu đấy, nếu không chúng ta không có anh em gì hết!”, Hồ Đại Quân nói xong cũng không quên cảnh cáo Trần Thanh.

“Được rồi!”, Trần Thanh bất lực nói: “Cậu nói nhiều lần lắm rồi!”

“Ha ha!”, Hồ Đại Quân cười nói: ‘Anh Thanh, không phải tôi coi thường anh mà anh là người của đội trưởng Dương, anh phải giữ mình, nếu không đội trưởng Dương thiến anh mất, đúng chứ!’

“Cút! Đừng ảnh hưởng tôi nghỉ ngơi!”

Trần Thanh đạp Hồ Đại Quân ra khỏi phòng.

“Anh phải đảm bảo với tôi!”

“Được rồi, tôi đảm bảo với cậu!”. Trần Thanh bực mình nói.

Hồ Đại Quân nghe thấy Trần Thanh đảm bảo xong mới chịu đi ra ngoài.

Sau khi Hồ Đại Quân đi khỏi, Trần Thanh nằm ra ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhìn bề ngoài thì là Trần Thanh nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thật ra anh đang lén luyện Thuần Dương Vô Cực Công.

Chỉ có điều, Trần Thanh vừa mới luyện được một lúc, anh bỗng cảm thấy có người đá vào chân mình.

“Trần Thanh, Trần Thanh... sao ngủ như chết vậy?”

Trần Thanh mở mắt, trông thấy Ninh Tĩnh đang đá chân mình, mắng.

“Thư ký Ninh, cô tìm tôi có chuyện gì không?”

Trần Thanh mỉm cười nhìn Ninh Tĩnh.

“Tổng giám đốc có nhiệm vụ mới cho anh”, Ninh Tĩnh nói: “Anh đi theo tôi”.

“Có nhiệm vụ gì mới?”

Trần Thanh đứng dậy hỏi.

“Anh theo tôi là biết!”

Ninh Tĩnh nói rồi đi ra ngoài.

Trần Thanh nhanh bước đi theo sau Ninh Tĩnh.

“Tổng giám đốc bảo tôi đưa anh tới các bộ phận khác học hỏi!”, Ninh Tĩnh nhìn Trần Thanh rồi nói.

“Đến bộ phận khác học hỏi? Tại sao?”, Trần Thanh không hiểu gì, hỏi.

“Trần Thanh, chẳng lẽ anh muốn làm việc ở phòng bảo vệ cả đời sao? Tổng giám đốc làm vậy là muốn tốt cho anh, chị ấy chuẩn bị bồi dưỡng anh, hiểu chứ?”, Ninh Tĩnh nhìn Trần Thanh và nói.

“Không hiểu!”, Trần Thanh lắc đầu nói: “Tôi cảm thấy phòng bảo vệ tốt lắm. Ai ai cũng nói chuyện dễ nghe, lại còn học được nhiều thứ hay ho. Những thứ học được ở phòng bảo vệ có thể đủ để tôi dùng cả đời rồi!”

Ninh Tĩnh thực sự phục sát đất cái tên đầu đất, không có chí tiến thủ này.

“Dù sao đây cũng là sắp xếp của tổng giám đốc, anh không muốn cũng phải nhận”.

Ninh Tĩnh nghiến răng nói.

Ninh Tĩnh nghĩ, nếu là thằng đàn ông khác, cô ta sớm mặc kệ luôn rồi.

“Được thôi!’, Trần Thanh thở dài một hơi: “Cô ấy muốn xếp tôi vào bộ phận nào?”

“Bộ phận quan hệ công chúng!”, Ninh Tĩnh đáp.

“Ha ha, tôi biết ngay mà”, Trần Thanh cười một tiếng: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu, thâm hiểm thật đấy!”

“Sao mà thâm hiểm?”, Ninh Tĩnh không hiểu gì.

Trần Thanh hừ nhẹ một tiếng: “Cô nghĩ xem, tôi sắp thành vệ sĩ thân cận của cô ấy rồi. Bây giờ cô ấy đưa tôi tới bộ phận quan hệ công chúng tức là muốn tôi trở thành một nhân viên quan hệ công chúng, sau này phải phục vụ cho cô ấy tử tế, phải ngủ với cô ấy. Cô nói xem, pha sắp xếp này có thâm hiểm không?”

Hả?

Nghe thấy thế, Ninh Tĩnh bỗng cảm thấy câm nín.

Cô ta không ngờ rằng Trần Thanh lại nghĩ theo hướng này.

Hình như anh ta nói cũng không sai.

“Thư ký Ninh, hay là tôi đi theo cô học hỏi ”, Trần Thanh cười nói: “Đi theo cô học hỏi, tôi còn có thể thi thoảng làm “tay lái lụa”, “lái xe” với cô!”

Ninh Tĩnh lườm Trần Thanh một cái: “Đây là sắp xếp của tổng giám đốc Nam Cung, anh không muốn cũng phải làm theo!”

Nói rồi, Ninh Tĩnh bước nhanh về phía trước.

Ninh Tĩnh nhanh chóng đưa Trần Thanh đến bộ phận quan hệ công chúng.

Trước khi Trần Thanh tới, chắc cấp trên đã đánh tiếng rồi.

Khi Trần Thanh và Ninh Tĩnh tới, trưởng bộ phận là La Lương Bình đích thân đón tiếp hai người.

Ninh Tĩnh dặn dò La Lương Bình vài câu rồi rời khỏi.

“Trường phòng La, tôi ngồi ở đâu vậy? Hôm nay có gì cho tôi học không?”

Ninh Tĩnh vừa đi khỏi, Trần Thanh bèn hỏi La Lương Bình.

Thấy Ninh Tĩnh rời đi rồi, La Lương Bình bỗng thay đổi thái độ: “Chỗ đó mát mẻ, cậu ngồi đó đi. Một thằng bảo vệ quèn thì học cái gì chứ? Cậu xem có công việc dọn dẹp lặt vặt gì không thì làm là được rồi!”

La Lương Bình thực sự rất coi thường một tên bảo vệ nhỏ nhoi như Trần Thanh. Ninh Tĩnh vừa rời đi, ông ta lập tức trở mặt.

“Còn nữa, sau này có chuyện gì cũng đừng tới làm phiền tôi. Học vài ngày xong thì mau cút cho tôi. Một tên bảo vệ quèn còn học đòi leo cao. Xì...”

La Lương Bình nhìn Trần Thanh đầy khinh rẻ, sau đó đi vào trong phòng làm việc.

Người trong phòng quan hệ công chúng nhìn Trần Thanh, ai nấy đều tỏ vẻ hóng chuyện.

Hầu hết bọn họ đều khinh thường một tay bảo vệ quèn như Trần Thanh.

Hơn nữa, bọn họ cũng chẳng rõ, tại sao cấp trên lại sắp xếp như này.

Có điều người trong phòng làm việc cũng cảm thấy Trần Thanh thảm lắm rồi. Nếu như đưa anh tới bộ phận khác, có thể các bộ phận khác sẽ xem xét đến sự sắp xếp của cấp trên mà nể mặt anh chút.

Nhưng La Lương Bình thì khác, ông ta làm việc ở đây từ lâu, hơn nữa vợ ông ta là phó giám đốc của công ty, vậy nên ông ta có thể hoàn toàn chẳng coi sắp xếp của cấp trên ra gì.

Trần Thanh đứng nguyên một chỗ, anh cười nhạt một cái, đột nhiên hiểu ra ý đồ của Nam Cung Yến. Cô sắp xếp như vậy là muốn anh trở thành trò cười mà.

“Anh Thanh... anh Thanh...”

Ngay lúc này, anh nghe thấy có người đang nhỏ tiếng gọi mình.

Anh ghé qua nhìn, thấy ngay Hồ Tiểu Nhạc đang ngồi trên bàn làm việc, cẩn thận vẫy tay với anh.

Thấy Hồ Tiểu Nhạc vẫy tay với mình, Trần Thanh bèn đi về phía cô ta.

“Tiểu Nhạc, không ngờ cô lại làm việc ở phòng quan hệ công chúng đấy”, Trần Thanh cười nói.

Hồ Tiểu Nhạc kéo kéo tay Trần Thanh, nói: “Anh Thanh, đừng lớn tiếng như vậy. Bên cạnh em còn chỗ trống, anh ngồi ở đó đi!”

Hồ Tiểu Nhạc chỉ chỗ trống bên cạnh mình.

“Được!”

Trần Thanh ngồi xuống cạnh Hồ Tiểu Nhạc.

Sau khi an vị, Trần Thanh nhìn nét mặt những người xung quanh.

Anh nhỏ giọng nói: “Tiểu Nhạc, tôi ngồi ở đây chắc không gây rắc rối cho cô chứ?”

Trần Thanh biết người trong phòng làm việc này đều thuộc dạng nịnh hót. Bọn họ trông thấy La Lương Bình đối xử với Trần Thanh như vậy, chắc chắc sẽ tránh anh như tránh tà.

Hồ Tiểu Nhạc nhỏ tiếng đáp: “Anh Thanh, anh là bạn của anh trai em, anh ấy nói thường ngày anh giúp đỡ anh ấy rất nhiều, vậy đương nhiên em phải giúp anh rồi. Không phải lo, anh cứ ngồi đây đi”.

“Ừ, cảm ơn cô!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT