Chương 571: Tẩy Tủy Phạt Cốt
Trần Thanh không nán lại lâu thêm
mà nói Tạ Đồ cho mình một chiếc
xe, Tăng Kim Lai làm tài xế, hai
người rời khỏi đây.
Những gì họ thu hoạch được trong
chuyến đi này không thể nói là
không lớn, họ được làm quen với ba
tiền bối lớn tuổi, làm bạn với một
cường giả như Nguyên Thu, mặc dù
anh ta không giới thiệu mình làm về
cái gì nhưng từ lò luyện đan kia, họ
vẫn khẳng định được anh ta là
người của Long Tổ, hơn nữa còn
nắm trong tay quyền cao chức
trọng.
Dĩ nhiên, có được lò luyện đan này,
việc tăng thực lực cho bản thân và
những người bên cạnh anh cũng
được bảo đảm.
"Anh Tăng, anh có muốn tu luyện
không?", Trần Thanh đột nhiên hỏi
Tăng Kim Lai đang lái xe.
Anh ta đang lái xe rất ổn định thì
chợt phanh gấp xe lại làm anh giật
cả mình, buồn bực nói: "Anh cũng
đã ba mấy tuổi rồi, sao lại chẳng
giữ được bình tĩnh thế?"
"Anh Trần, tôi…Giờ tôi tu luyện vẫn
kịp sao?", Tăng Kim Lai cố nén sự
kích động trong lòng, hơi căng
thẳng hỏi anh.
"Nếu người khác dạy anh thì chắc là
không kịp, nhưng có tôi đây thì
không thành vấn đề, xem anh có
muốn hay không thôi", nghe thấy
anh ta nói vậy, Trần Thanh lập tức
nở nụ cười.
Xem ra Tăng Kim Lai một mực suy
nghĩ về chuyện này, có vẻ anh ta
cũng từng hỏi những người khác.
Đến tuổi của anh ta thì cơ bản là
không thể tu luyện được nữa, vì
khung xương đã định hình rồi.
"Tôi...Tôi muốn!", Tăng Kim Lai kích
động gật đầu thật mạnh với anh,
trả lời.
"Chỉ cần anh muốn học thì tôi sẽ
dạy anh, nhưng anh phải suy nghĩ
cho kỹ, trên con đường này chỉ có
"thực lực mạnh" và "không tu
luyện", thực lực yếu chắc chắn sẽ bị
người khác giẫm đạp. Hơn nữa, một
khi đã bước lên con đường tu luyện
thì không thể rút lui, thậm chí muốn
trở lại làm người bình thường cũng
rất khó", anh bình thản nhìn Tăng
Kim Lai, nói bằng giọng rất nghiêm
túc.
"Được, anh Trần, tôi muốn học",
Tăng Kim Lai kiên định gật đầu,
đương nhiên anh ta biết một khi đã
tham gia tu luyện thì phải đi về phía
trước, không thể quay đầu.
Ngoài ra, thế giới của võ giả thông
thường đều đầy gió tanh mưa máu,
nhưng anh ta không sợ, khó khăn
lắm mới có cơ hội, nhất quyết
không vứt bỏ.
"Ừ", Trần Thanh không nói gì thêm,
gật đầu rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai người trở lại chỗ ở của mình,
Tăng Kim Lai vốn định đi mở cửa
nhưng bị anh gọi lại.
"Để tôi mở", anh giữ chặt Tăng Kim
Lai, sau đó đi tới cửa, cắm chìa
khóa vào rồi đánh một chưởng ra,
tạo thành một luồng gió nhẹ đẩy
mở cửa phòng.
"Anh đang...", thấy hành động này
của Trần Thanh, Tăng Kim Lai khó
hiểu hỏi.
"Không có gì, có người bôi gì đó lên
chốt cửa, lát nữa tôi sẽ xóa nó đi",
anh khoát tay, hờ hững trả lời.
Độc dược nhẹ thế này thì anh có
dùng tay không nắm lấy cũng chẳng
sao, nhưng anh cũng không nên để
lộ ra rõ ràng như vậy.
Nghe anh nói thế, Tăng Kim Lai lập
tức căng thẳng.
"Anh Trần, có sát thủ à?", anh ta
nôn nóng hỏi.
"Không phải sát thủ, chắc là người
của nhà Mộ Dung rồi đây", Trần
Thanh mỉm cười, dẫn anh ta đi vào
trong sân.
Vốn dĩ nơi ở của nhóm Trần Thanh
không phải ở đây, chỗ này Tăng
Kim Lai mới vừa chuyển đến vào
hôm qua thôi, không ngờ hôm nay
nhà Mộ Dung đã điều tra ra rồi, còn
tìm đến tận nơi, xem ra thực lực
của dòng họ đó quả thật không thể
khinh thường.
Anh dùng khả năng nhìn xuyên thấu
để quan sát cả căn nhà, phát hiện
trong sân đã bị bố trí rất nhiều cạm
bẫy và cơ quan, chẳng qua chúng
đều là vũ khí lạnh, không có vũ khí
nóng như lưu đạn các loại nên cũng
không nguy hiểm cho lắm.
Không lâu sau đó, Trần Thanh đã
phá hư toàn bộ các cạm bẫy và cơ
quan, anh nhìn về một nơi nào đó,
làm động tác cắt cổ.
"Đi thôi, về ngủ", làm xong hết mọi
thứ rồi, anh dẫn Tăng Kim Lai vào
nhà. Tối nay anh sẽ Tẩy Tủy Phạt
Cốt cho anh ta để giúp anh ta nhập
môn, thế nên anh lười so đo với bọn
người kia, xử lý xong rồi tính sau.
"Anh Trần, chúng ta mặc kệ luôn
sao?", trong phòng, thấy Trần
Thanh kéo cả rèm cửa sổ lên, Tăng
Kim Lai lại hỏi.
"Cứ kệ chúng đã, khi nào bọn
chúng dám xông vào đây thì hẵng
tính, việc cấp bách bây giờ là Tẩy
Tủy Phạt Cốt cho anh đã", anh nở
nụ cười tự tin, ra hiệu cho anh ta
ngồi xuống.
"Tẩy Tủy Phạt Cốt? Là sao?", Tăng
Kim Lai không hiểu câu nói của anh
bèn hỏi.
"Nói một cách đơn giản thì thể chất
của anh không thích hợp với việc tu
luyện lắm, tôi muốn giúp anh Tẩy
Tủy Phạt Cốt, đến khi thể chất của
anh phù hợp rồi thì tôi sẽ dạy anh
phương pháp tu luyện", anh giải
thích ngay.
"Ăn cái này đi", Trần Thanh lấy một
viên đan dược đen như mực ra đưa
cho Tăng Kim Lai.
Anh ta nhận lấy. Tuy hơi nghi hoặc,
không biết thứ này đen như vậy có
ăn được không.
Nhưng anh ta ăn luôn nó, không hề
do dự chút nào.
Trần Thanh nắm lấy cánh tay của
Tăng Kim Lai, truyền chân khí vào
trong cơ thể anh ta để giúp anh ta
tiêu hóa viên đan dược, như thế
công dụng của nó cũng được phát
huy đến mức tối đa.
Trong lúc Trần Thanh đang giúp
Tăng Kim Lai tẩy tủy phạt cốt thì tại
một tòa cao ốc cách căn nhà họ
đang thuê không xa, sắc mặt Mộ
Dung Phong đang cực kỳ khó coi.
"Tại sao tên Trần Thanh kia lại biết
những thứ chúng ta đã bố trí? Ở
đây phải có gián điệp, chứ không
thì làm sao anh ta phát hiện ra
được?", anh ta đột nhiên xoay đầu
lại, lạnh lùng nhìn những người tới
đây cùng mình.
"Cậu Phong, lúc chúng ta rời gia tộc
thì tất cả những thiết bị có thể
truyền tin như di động đều bị tịch
thu hết rồi, không tài nào chúng tôi
thông báo cho anh ta được, huống
gì chúng tôi đều là người nhà Mộ
Dung, cả đời đều trung thành với
gia tộc, tuyệt đối không thể phản
bội được!"
Nghe Mộ Dung Phong nói thế, đám
người này lập tức đỏ cả mặt, hiển
nhiên họ rất khó chịu vì bị anh ta
nghi ngờ.
"Không tồi, ai cũng đều là người có
lòng với nhà Mộ Dung, vừa rồi tôi
nói vậy chỉ là muốn xem phản ứng
của mọi người thôi. Thấy mọi người
xúc động như thế, tôi rất vui
mừng", anh ta đã tỉnh táo lại,
nhanh chóng viện cớ cho mình.
Cũng do vừa rồi nhìn thấy Trần
Thanh bình tĩnh tránh thoát những
cạm bẫy chết người kia nên anh ta
mới tức điên, lỡ lời như thế.
Mộ Dung Phong dứt lời, đám người
cũng bình tĩnh lại, hiển nhiên là họ
tin tưởng lời của anh ta, nếu không
thì sao có thể dễ dàng kiểm soát
cảm xúc của mình như thế được?
"Cậu Phong, vậy tiếp theo chúng ta
nên làm sao?", có người hỏi.
Họ biết rất rõ về thực lực của Trần
Thanh, nhưng trong số họ không có
ai là võ đạo tông sư, còn không đủ
để người ta dùng làm tăm xỉa răng.
"Đối đầu trực diện chắc chắn không
được, nếu nơi này không ổn thì
chúng ta đi chỗ khác", Mộ Dung
Phong cười lạnh, đương nhiên anh
ta có thấy động tác cắt cổ mà Trần
Thanh đã làm với mình, hắn ta
muốn xem ai mới là người cười cuối
cùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!