Chương 573: Hồi Hồn Cửu Châm
Nhất thời, Trần Thanh có chút tò
mò, rốt cuộc là tại sao Ngô đại sư
lại đến đây? Vì sao mọi người đều
tỏ vẻ kính trọng ông ta như vậy?
Trần Thanh và Tăng Kim Lai cũng
không sốt ruột, hai người ở đó chờ
đợi cùng mọi người.
Ngô đại sư Ngô Hàng Vũ ngồi ở
giữa được mọi người vây quanh
nịnh bợ, ông ta đắc ý bày ra dáng
vẻ của cao nhân đắc đạo.
Ngay sau đó, một người đàn ông
trung niên trông giống như quản gia
vội vàng chạy tới, cẩn thận chắp tay
với Ngô Hàng Vũ: “Ngô đại sư, thân
thể của ông chủ nhà chúng tôi đột
nhiên xuất hiện trạng thái không
bình thường, mời ông đi xem một
chút”.
“Nhanh, dẫn đường cho tôi”, nghe
xong lời nói của quản gia, Ngô Hàng
Vũ lập tức đứng dậy, vội vàng nói.
“Vâng!”, quản gia đáp lời rồi nhanh
chóng dẫn đường.
Bên này, nhóm bác sĩ được mời đến
cũng nhanh chóng đi theo sau, cơ
hội lần này bọn họ nhất định không
thể bỏ qua, nếu như ăn may chữa
khỏi được bệnh cho ông cụ Hứa thì
chuyện tiền bạc cả đời này đều
không phải lo nghĩ.
“Đi, chúng ta cũng đi theo xem
sao”, Trần Thanh vẫn có ấn tượng
tốt với ông cụ Hứa, nếu như ông cụ
thực sự xảy ra chuyện gì, chắc chắn
anh sẽ ra tay giúp đỡ.
Rất nhanh, mọi người đã đến phòng
ngủ của ông cụ Hứa, lúc này, trong
phòng bày đủ loại dụng cụ, còn có
một số bác sĩ đang nhỏ giọng thảo
luận về bệnh tình của Hứa Kiến
Quốc.
Trần Thanh cũng không vội vàng ra
tay, anh dùng đôi mắt xuyên thấu
để xem xét bệnh tình của ông cụ,
anh phát hiện ra ông cụ Hứa cũng
không phải là có bệnh gì, mà là thời
gian đã hết, các cơ quan trong cơ
thể đã bắt đầu suy yếu, nói cách
khác chính là đèn dầu đã cạn.
Tình hình này chắc chắn không thể
dùng một chút thuốc là có thể xoay
chuyển được, mà hiện tại, anh cũng
không tiện đứng ra xem bệnh cho
Hứa Kiến Quốc, dù sao, ở nơi này
cũng không ai quen biết anh.
“Ngô đại sư, ông mau xem xem,
ông chủ nhà chúng tôi bị làm sao
vậy?”, sau khi Ngô đại sư bắt mạch
cho ông cụ Hứa xong, quản gia
không nhịn được mà hỏi han.
“Không sao cả, tôi kê cho ông ấy
một ít thuốc rồi châm cứu cho ông
ấy, nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa sẽ
ổn thôi”, Ngô Hàng Vũ bình tĩnh nói.
“Nếu được như vậy thì tốt quá”,
quản gia liên tục nói cảm ơn, sau đó
gọi người đem giấy bút đến để Ngô
Hàng Vũ viết đơn thuốc.
Ngô Hàng Vũ cũng không từ chối,
ông ta bắt đầu đặt bút viết ra tên
của một số loại thuốc.
“Nhanh chóng chuẩn bị tốt những
loại thuốc này rồi mang đến đây”,
Ngô Hàng Vũ viết xong liền đưa tờ
giấy cho quản gia.
“Còn làm phiền đại sư châm cứu
cho ông chủ nhà chúng tôi luôn”,
nhìn ông cụ tinh thần uể oải, quản
gia lập tức nói với Ngô Hàng Vũ.
“Không thành vấn đề”, Ngô Hàng
Vũ gật đầu, sau đó lại nhìn về phía
những người đang vây xem kia,
kiêu ngạo nói: “Hôm nay mọi người
thật may mắn, có thể được quan
sát cận cảnh toàn bộ quá trình
châm cứu Hồi Hồn Cửu Châm!”
“Cái gì? Hồi Hồn Cửu Châm! Thật
hay đùa vậy?”
“Chẳng lẽ đây là Hồi Hồn Cửu Châm
trong truyền thuyết, có thể làm cho
người chết sống lại sao?”
“Từ trước đến nay chưa hề nghe nói
đến việc Ngô Hàng Vũ biết Hồi Hồn
Cửu Châm, sẽ không phải là chỉ nói
như vậy để lấy lòng mọi người
chứ?”
“Hừ, Ngô đại sư mà còn cần lấy
lòng mọi người sao, nhất định là
ông ấy có năng lực thực sự”.
Nhóm bác sĩ xung quanh khiếp sợ
không thôi, nhất là bên phía các bác
sĩ trung y, trong mắt bọn họ đều
mang theo mong đợi, hiển nhiên là
rất muốn được tận mắt chứng kiến
Hồi Hồn Cửu Châm trong truyền
thuyết.
Chỉ có Trần Thanh là cảm thấy sửng
sốt, sắc mặt kỳ quái nhìn Ngô Hàng
Vũ đang tỏ ra kiêu ngạo.
Cảm nhận được ánh mắt của những
người xung quanh, Ngô Hàng Vũ lại
càng thêm kiêu ngạo, ông ta vô
cùng hưởng thụ ánh mắt ngưỡng
mộ của mọi người.
Ngô Hàng Vũ vốn đang cực kỳ vui
vẻ, thế nhưng giữa một đám người
kia lại có một ánh mắt làm cho ông
ta vô cùng khó chịu, mọi người
xung quanh đều tỏ ra hâm mộ ông
ta, chỉ có người thanh niên này là
lạnh nhạt, ánh mắt lại còn giống
như đang xem kịch vui, điều này
làm Ngô Hàng Vũ rất khó chịu.
“Người thanh niên, tôi thấy tôi và
cậu rất có duyên với nhau, tôi cho
phép cậu lại gần quan sát tôi châm
cứu, lại đây đi”, Ngô Hàng Vũ mỉm
cười lạnh lùng, nhưng ngay sau đó
đã khôi phục lại bình thường, khẽ
cười nói với Trần Thanh.
Trần Thanh sửng sốt, anh không
nghĩ tới, Ngô Hàng Vũ bỗng nhiên
lại nhắc đến mình, hơn nữa còn
dùng từ “cho phép”, hai từ này
khiến cho anh cảm thấy vô cùng
khó chịu.
“Người thanh niên này thật may
mắn, vậy mà được đại sư nhìn
trúng”.
“Ai, tại sao tôi không có được may
mắn đó, nếu có thể được Ngô đại
sư nhận làm học trò thì đúng là may
mắn tám đời”.
“Thật hâm mộ tên nhóc kia, nhưng
mà tại sao anh ta vẫn còn ngẩn
người? Sao không mau chạy lại cảm
ơn đi”.
Những người xung quanh nghe
được lời nói của Ngô Hàng Vũ đều
trợn tròn mắt, sau đó ghen tị nhìn
Trần Thanh, hận không thể đi lên
thay thế anh.
“Được”, Trần Thanh bất đắc dĩ cười
khổ, vốn anh cũng không muốn
tham gia, nếu Ngô đại sư này thực
sự có bản lĩnh thì anh cũng không
cần phải ra tay.
Chỉ là, anh không muốn gây sự chú
ý nhưng người khác lại không chịu
buông tha anh.
Bất lực, Trần Thanh chỉ đành đi lên
phía trước.
“Người thanh niên, cậu phải biết
học hỏi mọi lúc mọi nơi, hiện tại là
một cơ hội rất tốt, nhất định cậu
phải nắm chắc lấy, đừng để lãng
phí, những người khác đều hâm mộ
cậu nhưng không có được cơ hội
này đâu đấy”, Ngô Hàng Vũ giảng
giải cho Trần Thanh.
“Phải”, Trần Thanh cố nén lại ý định
muốn tát cho ông ta một cái, thấp
giọng nói.
“Mọi người, nhìn cho kỹ”, Ngô Hàng
Vũ mở ra chiếc hộp vẫn luôn mang
theo bên người, lấy ra một bao
ngân châm, mỗi cây châm có một
kích cỡ khác nhau, quan trọng nhất
chính là, ngân châm này khác hoàn
toàn với ngân châm bình thường,
phần đuôi của ngân châm có hình
đuôi phượng hoàng sống động như
thật.
“Đây…Đây là châm Phượng Vĩ”, khi
Ngô Hàng Vũ mở bao ngân châm
ra, trong mắt Trần Thanh hiện lên
vẻ khiếp sợ, anh dùng đôi mắt thấu
thị quét qua vài lần, sau đó xác
định, thứ mà Ngô Hàng Vũ đang
cầm chính là châm Phượng Vĩ trong
truyền thuyết.
Châm Phượng Vĩ được làm từ thiên
thạch ở trên trời rơi xuống, mài dũa
hơn mười năm mới hoàn thành, có
thể nói đây là bộ châm trong truyền
thuyết, thật không ngờ hôm nay có
thể tận mắt nhìn thấy.
Theo truyền thuyết, châm Phượng
Vĩ cực kỳ cứng rắn, mặc dù nhìn cây
châm có vẻ nhỏ bé nhưng thực chất
là rất khó gãy, hơn nữa, khi dùng
châm Phượng Vĩ để châm cứu còn
có thể làm tăng hiệu quả chữa trị,
đây là một thứ mà tất cả các bác sĩ
đều mơ ước.
Xem ra, Ngô Hàng Vũ có thể có
được bộ châm này hẳn là được tổ
tiên truyền lại.
Trần Thanh thu lại ánh mắt khiếp
sợ, nhìn thấy Ngô Hàng Vũ đang
khử trùng cho bộ châm, Trần Thanh
chỉ cảm thấy bất lực.
Xem ra, Ngô Hàng Vũ không hề biết
được chỗ thần kỳ của châm Phượng
Vĩ, hoặc cũng có thể là Ngô Hàng
Vũ còn không biết đây chính là
châm Phượng Vĩ trong truyền
thuyết.
Phải biết rằng, châm Phượng Vĩ
không bao giờ bị nhiễm bẩn, cho dù
là không khử trùng thì cũng không
có vi khuẩn nào có thể bám lên nó
được, vậy nên, hành động khử
trùng của Ngô Hàng Vũ quả thật rất
ngu ngốc.
Nếu như Ngô Hàng Vũ không biết