Chương 576: Trẻ lại
"Châm thứ chín này, chú ý nhìn kĩ”,
Trần Thanh lắc ngân châm trong
tay một cái, trực tiếp cắm vào huyệt
Bách Hội trên đỉnh đầu Hứa Kiến
Quốc, phải biết, đây chính là một
cây ngân châm dài nhất, cứ đâm
thẳng vào như vậy, những người
không phải Trung y kia nhìn thấy
mà tê cả da đầu.
Chỉ có những bác sĩ Trung y kia mới
biết được, châm cứu huyệt Bách Hội
này bao nhiêu nguy hiểm, chỉ cần
không cẩn thận một chút thôi, hậu
quả sẽ khó mà lường được.
Sau đó, Trần Thanh buông lỏng
ngân châm này ra, cây ngân châm
trên đỉnh đầu bắt đầu rung động,
tốc độ vô cùng nhanh, cứ như là có
người đang kích thích nó vậy.
Nhìn thấy một màn thần kỳ như
thế, tất cả mọi người đều ngừng
thở, không dám phát ra tiếng vang
gì
Khi Trần Thanh đâm cây ngân châm
cuối cùng vào, ông cụ Hứa lúc đầu
trông khô héo, giống như là sắp
buông tay khỏi nhân gian thì sắc
mặt đã bắt đầu trở nên hồng hào.
"Khụ khụ...”
Bên trong ánh mắt khiếp sợ của tất
cả mọi người, ông cụ Hứa ho khan
vài tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt
ra.
"Tên nhóc thối, sao lại là cậu? Sao
cậu lại ở trong nhà tôi?”, sau khi
ông cụ Hứa mở to mắt ra, nhìn thấy
Trần Thanh thì trừng mắt, khó hiểu
hỏi.
"Ông chủ, ông đã tỉnh, quá tốt rồi”,
quản gia Lưu thấy ông cụ tỉnh, lập
tức vui mừng đến phát điên.
"Tôi bị làm sao thế?”, Hứa Kiến
Quốc nhìn thấy có nhiều người ở
trong phòng ngủ của mình như vậy
thì có chút không vui, lúc này mới
hỏi.
"Lão Hứa, bây giờ ông đừng vội
quan tâm đến điều này, ông ăn cái
này vào trước đi, chờ đến khi cơ thể
của ông tốt hơn một chút, tôi sẽ
giải thích cặn kẽ với ông sau”, Trần
Thanh nói, đem một viên đan dược
đưa cho Hứa Kiến Quốc.
Hứa Kiến Quốc hơi sững sờ, mặc dù
không biết rõ có chuyện gì xảy ra,
nhưng mà ông ấy vẫn tin tưởng
Trần Thanh, huống chi nơi này là
nhà mình, ông ấy không tin, còn có
người nào dám làm hại mình tại
đây.
Lúc này, Hứa Kiến Quốc ăn viên đan
dược kia vào.
Khi ông ấy ăn viên đan dược vào,
hơi thở sinh mệnh của Hứa Kiến
Quốc bắt đầu tăng cường, loại biến
hóa này ngay từ đầu còn không
cảm giác thấy gì, chỉ có vài người tu
luyện mới có thể cảm nhận được
thôi.
Nhưng khi biến hoá trên người Hứa
Kiến Quốc lại cực kì rõ ràng, tất cả
mọi người đã nhìn ra, bởi vì khuôn
mặt đầy nếp nhăn ban đầu của ông
ấy thế mà lại trở nên trơn nhẵn,
mặc dù còn chưa đạt đến mức bóng
loáng, nhưng cũng đã hơn xa trước
đó rồi.
Ngoại trừ điều này ra, còn có một
biến hóa vô cùng rõ ràng, đó chính
là tóc của Hứa Kiến Quốc. Lúc đầu
đều đã bạc phơ, thế nhưng sau khi
uống đan dược này vào, mái tóc
của ông cụ Hứa đã bắt đầu biến
thành màu đen. Mặc dù cũng không
nhiều lắm, nhưng cung đ ̃ ủ để
chứng minh lực sinh mệnh tràn đầy
hơn trước đó rất nhiều.
"Ông nội, ông…”, ngay lúc này, một
giọng nói ngạc nhiên truyền đến,
Trần Thanh nhìn sang, vừa hay nhìn
thấy Hứa An Lan che miệng, vẻ mặt
khiếp sợ nhìn Hứa Kiến Quốc.
"Sao vậy? Cháu gái ngoan”, đương
nhiên Hứa Kiến Quốc thấy được vẻ
mặt của cháu gái mình, còn có ánh
mắt người xung quanh nhìn mình,
lập tức lẩm bẩm trong lòng.
"Ông nội, sao ông lại trẻ lại rồi?”,
Hứa An Lan đi đến trước mặt ông
nội mình, vươn tay ra sờ lên mặt
của ông nội, lại sờ lên mái tóc của
ông ấy, trong mắt là vẻ không dám
tin.
"Có ý gì?”, bây giờ Hứa Kiến Quốc
vẫn còn hơi ngơ ngác, ông ấy biết
mình nằm ở trên giường, ý thức
cũng sắp biến mất, về sau không
biết làm sao lại tỉnh, tình huống bây
giờ lại càng khiến ông ấy khó hiểu.
Trần Thanh nở nụ cười nhìn một
màn trước mắt này, đan dược mà
anh cho Hứa Kiến Quốc ăn đương
nhiên là Diên Thọ đan, lúc trước
luyện chế ra lại chưa từng dùng,
cũng may lần này có mang đến một
chút đan dược.
Lúc này Hứa An Lan đi ra ngoài thật
nhanh, cầm một cái gương đi vào,
đưa cho ông nội mình soi.
Hứa Kiến Quốc nhìn thoáng qua
mình ở trong gương, lập tức ngây
ngẩn, lại liên tục nhìn mấy lần, trọn
vẹn mấy phút mới xác định được
người trong gương kia là mình.
Ban đầu người xung quanh cũng
không dám nói chuyện lớn tiếng,
mặc dù ông cụ đã cao tuổi, nhưng
khí thế kia thì không hề yếu, sau khi
ông cụ tỉnh lại, vẫn không có ai dám
nói gì.
Cho đến khi cảm xúc của Hứa Kiến
Quốc bắt đầu trở nên cao hơn, bọn
họ mới dám nhỏ giọng thảo luận.
"Đây là thuốc gì? Quá lợi hại, trẻ lại
sao?”
"Trẻ lại thì quá khoa trương, nhưng
chắc chắn đây là một loại thuốc cực
kì lợi hại”.
"Nếu có thể sản xuất hàng loạt,
chẳng phải là...”
"Nghĩ gì thế? Loại thuốc này làm
sao có thể sản xuất hàng loạt được,
chắc chắn là vô cùng quý giá”.
Người xung quanh đều rất tò mò về
loại thuốc mà Trần Thanh cho ông
cụ Hứa ăn, dù sao, nếu quả thật có
thể sản xuất hàng loạt loại thuốc
này, chắc chắn có thể kiếm được
bộn tiền.
"Đang êm đẹp lại có chuyện gì xảy
ra vậy?”, sau khi Hứa Kiến Quốc
kinh ngạc xong, lúc này mới hỏi
cháu gái mình.
"Ông nội, đợi lát nữa cháu sẽ giải
thích với ông sau, cháu tiễn khách
về trước đã”, Hứa An Lan lại không
muốn thảo luận chuyện này ở trước
mặt mọi người, liền nhìn về phía
quản gia Lưu.
Quản gia Lưu là quản gia nhà họ
Hứa, đương nhiên cũng là một
người biết hiểu ý.
"Mọi người, hôm nay cảm ơn mọi
người đã đến, mọi người đi theo tôi,
nhà họ Hứa chúng tôi đã chuẩn bị
xong tiền đi lại cho mọi người, nhất
định sẽ không để cho mọi người ra
về tay không”, lúc này quản gia Lưu
liền dẫn những bác sĩ kia đi ra bên
ngoài.
Bọn họ vốn không muốn đi, còn
muốn tìm cách tạo quan hệ với Trần
Thanh, nhưng ở trong nhà họ Hứa,
đúng là bọn họ không dám làm liều.
Đợi đến khi tất cả mọi người rời đi,
Hứa An Lan mới mời Trần Thanh và
Tăng Kim Lai đến trước bàn, tự tay
rót trà cho hai người bọn họ.
"Ông nội, đêm qua ông đột nhiên
phát bệnh, bọn cháu đã tìm rất
nhiều bác sĩ, các chuyên gia của
bệnh viện ở thủ đô đều đã xem qua
một lần, kết quả không có người
nào nắm chắc, ngay cả ông bị bệnh
gì cũng không biết rõ, cho nên mới
đến nhà mở họp xem bệnh, muốn
nhìn xem có bác sĩ nào có thể chữa
khỏi bệnh của ông không”.
Lúc này Hứa An Lan nói với ông nội
mình.
"À, những bác sĩ kia nói như thế
nào?”, Hứa Kiến Quốc gật đầu, cảm
xúc trên mặt cũng không có biến
hoá quá lớn.
"Bác sĩ nói…”, Hứa An Lan có chút
khó mà mở miệng.
"Nói đi, bây giờ ông đã tốt lên rồi,
không cần phải kiêng dè”, Hứa Kiến
Quốc nhìn thấy dáng vẻ muốn nói
lại thôi của cháu gái mìn thì trấn an.
"Được rồi, lão Hứa, ông cũng đã
khoẻ lên rồi, còn nghe ngóng
chuyện này làm cái gì? Làm mình
khó chịu sao?”, lúc này Trần Thanh
đột nhiên mở miệng nói.
"Đúng thế, ông nội, nhắc đến
chuyện không vui làm gì? Bây giờ
phải nên vui vẻ mới đúng”, có Trần
Thanh nói đỡ, Hứa An Lan lập tức
thở dài một hơi, sau đó nói.
"Lão Hứa, bây giờ cơ thể của ông
không có vấn đề gì, nhưng mà để
cho an toàn, ông vẫn nên đi kiểm
tra toàn diện, như thế người nhà
của ông cũng sẽ yên tâm”, anh nghĩ
đến việc này liền nói thẳng.
"Cậu bạn Trần Thanh, thật sự cảm
ơn cậu, không cần nói tránh, tôi
cũng biết, bộ xương già này của tôi
hẳn là không cứu nổi, bác sĩ mới
cho về nhà chờ chết. Cậu có thể
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!