Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 578: Tôi thua, đã đánh 

cược thì sẵn sàng chịu thua

"Haha...Kế hoạch này của ông rất 

tuyệt vời. Tôi thua thì phải tự sát, 

ông thua thì cũng chỉ là nghỉ hưu ở

ẩn, làm sao trên đời này lại có 

chuyện tốt như vậy được? Như thế

này nhé, nếu như tôi thắng, tôi 

muốn có thứ giống với của ông”, 

Trần Thanh cười nhạo rồi đưa ra 

điều kiện của mình.

“Được, không thành vấn đề”, Giang 

Hải Triều nghe vậy thì thở phào nhẹ

nhõm, tuy rằng ông ta dám khẳng 

định người trẻ tuổi này hoàn toàn 

không thể chữa khỏi bệnh của ông 

cụ Bạch, nhưng ông ta cũng sẽ

không đem tính mạng của mình ra 

làm trò đùa.

“Chờ ở đây đi”, Trần Thanh lập tức 

đi tới chỗ của ông cụ Bạch, chất độc 

trong cơ thể của ông ấy giống hệt 

với chất độc trong người của ba 

người Tạ Đồ, điều này khiến cho 

Trần Thanh bỗng nhiên cảm thấy 

khó hiểu.

Điều quan trọng nhất là anh vừa 

cảm nhận được ở trên người Giang 

Hải Triều có một loại hơi thở quen 

thuộc, nhưng trong lúc nhất thời, 

anh không nhớ được mình đã cảm 

nhận được hơi thở này ở đâu.

Nhưng mà bây giờ không phải là lúc 

nghĩ đến vấn đề này, điều quan 

trọng nhất bây giờ là phải loại bỏ

chất độc ở trên người của ông cụ

Bạch.

Lúc này Trần Thanh đi tới trước mặt 

Bạch Hùng và hỏi: "Gia chủ Bạch, 

ông có tin tôi không?"

“Tôi tin anh”, Bạch Hùng còn chưa 

kịp nói, Bạch Thấm đã mở miệng 

nói thẳng.

"Con gái của tôi tin tưởng cậu, 

đương nhiên là tôi cũng sẽ tin cậu. 

Hơn nữa, cậu là người có ơn với 

nhà họ Bạch, sao chúng tôi lại có 

thể không tin cậu", mặc dù Bạch 

Hùng không đưa ra sự đánh giá 

như con gái của mình nhưng ông ấy 

vẫn bày tỏ ý nghĩ rất rõ ràng.

“Được, vậy thì tôi sẽ chữa bệnh cho 

ông cụ Bạch”, Trần Thanh gật đầu, 

sau đó quay người bước vào bên 

trong.

“Trần Thanh, đây là lò luyện đan 

mà tôi tìm cho anh, anh xem có 

dùng được không?”, đột nhiên Bạch 

Thấm ở phía sau chạy tới, từ trên tủ

ở đầu giường tìm được một cái hộp 

rồi đưa cho Trần Thanh.

"Không còn kịp nữa, chất độc của 

ông nội cô đã lan rộng ra khắp cơ 

thể rồi, chân khí trong cơ thể của 

ông ấy không trấn áp được nữa. Có 

thể chống đỡ tối đa hơn một tiếng 

nữa mà thôi, mà luyện chế giải độc 

đan phải mất hai tiếng đồng hồ", 

Trần Thanh lắc đầu, nói với vẻ hờ

hững.

"Cái gì? Anh cũng không có cách gì 

sao?", Bạch Thấm nghe vậy thì 

sững sờ, sốt sắng hỏi lại.

Đương nhiên là đám người Bạch 

Hùng cũng nghe thấy những lời 

này, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, 

nhìn Trần Thanh với vẻ căng thẳng.

Dường như Giang Hải Triều đã dự

liệu được từ trước, lập tức cười 

lạnh: "Sao thế? Cậu có muốn nhận 

thua không? Nếu như cậu nhận 

thua, tôi có thể tha cho cậu một 

lần, không bắt cậu phải tự sát".

“Tôi chỉ nói là bây giờ luyện chế giải 

độc đan không còn kịp nữa, tôi 

cũng không nói là phải luyện chế

giải độc đan ở chỗ này thì mới có 

cái để dùng”, Trần Thanh an ủi 

Bạch Thấm trước, sau đó mới nhìn 

về phía Giang Hải Triều: “Sao thế? 

Có vẻ như ông rất phấn khích 

nhưng mà tôi nghĩ lát nữa ông sẽ

càng phấn khích hơn".

“Tôi đã luyện chế giải độc đan rồi”, 

sau đó Trần Thanh từ trong túi lấy 

ra một lọ giải độc đan, đổ ra một 

viên, sau đó nâng ông cụ Bạch dậy, 

nhét viên đan dược vào trong miệng 

của ông cụ rồi khép hai tay lại, viên 

đan dược đã vào trong bụng của 

ông ấy.

Vốn dĩ trái tim của bọn họ đều đang 

căng chặt, nhưng khi nghe thấy 

những lời nói sau đó của Trần 

Thanh, bọn họ chợt thở phào nhẹ

nhõm.

Ông cụ Bạch không giống với đám 

người Tạ Đồ, đám người Tạ Đồ có 

chân khí trấn áp chất độc nên nó 

không bộc phát ra ngoài, thân thể

cũng không bị tổn hại, nhưng ông 

cụ Bạch lại bị chất độc phát tán ra 

ngoài, hoành hành trong cơ thể của 

ông ấy trong suốt một thời gian dài, 

đã làm tổn hại đến cơ thể của ông 

ấy rất nhiều.

Vì vậy, Trần Thanh đã rót chân khí 

ở trong cơ thể của anh vào cơ thể

của ông ấy để giúp ông ấy thôi thúc 

hiệu lực của thuốc và để đan dược 

phát huy tác dụng nhanh hơn.

Theo thời gian trôi qua, chất độc 

trong cơ thể ông cụ dần dần bị đào 

thải, để khiến cho ông ấy phục hồi 

nhanh hơn, Trần Thanh đã sử dụng 

ánh sáng lục vàng do đôi mắt xuyên 

thấu của anh tạo ra để chữa trị cho 

ông ấy.

“Bố nhìn kìa, sắc mặt của ông nội 

đã tốt hơn rất nhiều”, đột nhiên 

Bạch Triển Mộ chỉ vào Bạch Vệ Hiền 

đang nằm trên giường và nói nhỏ

với bố mình.

“Ừm”, Bạch Hùng gật đầu, đương 

nhiên là ông ấy cũng nhìn ra được 

sự thay đổi ở bố mình, điều này 

khiến cho ông ấy vô cùng kích 

động.

Đồng thời, Bạch Hùng cũng rất xấu 

hổ vì bản thân đã tin vào quỷ thần 

gì đó, tại sao ông ấy có thể tin vào 

những chuyện quái gở như vậy 

được chứ?

Nghĩ đến đây, ông ấy trừng mắt 

nhìn về phía Giang Hải Triều một 

cách dữ tợn.

Giang Hải Triều làm gì còn thời gian 

để quan tâm đến ánh mắt của 

những người xung quanh, lúc này 

trong lòng ông ta rất hoảng loạn, 

nhưng rồi sau đó ông ta cũng bình 

tĩnh lại.

Dù sao thì đánh cược thua thì còn 

có thể làm cái gì, cùng lắm thì trên 

người ông ta có thứ gì thì sẽ đưa 

cho anh, với lại trên người ông ta 

cũng không có thứ gì tốt.

Ôm suy nghĩ này ở trong đầu, Giang 

Hải Triều lập tức bình tĩnh trở lại.

"Phụt..."

Đúng lúc mọi người đang hồi hộp 

chờ đợi, Bạch Vệ Hiền nằm trên 

giường bỗng nhiên phun ra một 

ngụm máu nhỏ, sau đó sắc mặt của 

ông ấy cũng bắt đầu trở nên hồng 

hào.

Ban đầu còn hơi nghi ngờ việc ông 

cụ bỗng nhiên nôn ra máu, nhưng 

khi bọn họ nhìn thấy sắc mặt của 

ông cụ bắt đầu tốt hơn, lúc này bọn 

họ mới có thể yên tâm.

Thấy vậy, Bạch Hùng chợt nghĩ đến 

một câu mà Trần Thanh hỏi lúc 

đầu, hỏi ông ấy có tin anh hay 

không, cuối cùng ông ấy cũng hiểu 

tại sao Trần Thanh lại hỏi câu này.

Anh cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, hai 

ông cụ đều chọn cùng một ngày để

chữa bệnh và cả hai đều gặp phải 

một chuyện xấu giống nhau.

"Ừm?"

Đúng lúc này, ông cụ đang nằm ở

trên giường bệnh kêu lên một tiếng, 

sau đó mới từ từ mở mắt ra.

“Ông cụ vừa mới tỉnh lại, thân thể

còn hơi suy yếu, mọi người hãy giải 

tán trước đi, để lại một người chăm 

sóc cho ông ấy”, Trần Thanh đặt 

ông cụ nằm xuống rồi nói với Bạch 

Hùng.

“Được”, Bạch Hùng kích động mà 

gật đầu, chỉ cần ông cụ còn sống, 

đối với những dòng họ khác chính là 

một tin tức chấn động.

Xét cho cùng, trong cuộc quyết đấu

với nhà họ Tiền, tuy rằng bọn họ

chiến thắng nhưng thực lực của nhà 

họ Bạch cũng bị tổn hại, e rằng một 

số nhà khác sẽ lợi dụng cơ hội này 

để bỏ đá xuống giếng đối với nhà 

họ Bạch.

Khi tất cả mọi người đều đến phòng 

khách của nhà họ Bạch, ánh mắt 

của mọi người đều tập trung lên 

người Giang Hải Triều, dù sao thì ở

trong trận đánh cược vừa nãy, ông 

ta cũng đã thua rồi.

Tất nhiên là Giang Hải Triều biết tại 

sao tất cả mọi người đều nhìn ông 

ta, điều này khiến mặt ông ta đỏ

bừng, muốn tìm một cái khe để chui 

vào.

Sau bao nhiêu năm phiêu bạt khắp 

mọi nơi, ông ta vẫn luôn được 

người người kính trọng, làm gì có 

chuyện bị người ta sỉ nhục như vậy?

“Được rồi, ông đã thua”, Trần 

Thanh ở phía sau cũng đi tới, nhìn 

Giang Hải Triều rồi thản nhiên nói.

“Đúng vậy, tôi thua, đã đánh cược 

thì sẵn sàng chịu thua, nói đi, cậu 

muốn gì ở tôi?”, Giang Hải Triều 

cười lạnh, cho dù thua thì làm sao, 

dù sao thì ông ta cũng không có bị

thiệt hại gì.

“Đó là chiếc vòng trên cổ tay của 

ông”, Trần Thanh chỉ vào chiếc 

vòng trên tay Giang Hải Triều và 

nói.

Giang Hải Triều nghe thấy vậy, 

trong lúc nhất thời, cả người đều 

sững sờ.

Bởi vì ông ta nghĩ đi nghĩ lại, cũng 

không nghĩ đến chuyện Trần Thanh 

lại muốn chuỗi vòng trên cổ tay của 

ông ta.

Vốn dĩ ông ta nghĩ Trần Thanh sẽ

yêu cầu một số thứ có giá trị gì đó, 

nếu chỉ là một cái vòng tay thì cho 

anh là được.

Nghĩ đến đây, Giang Hải Triều lập 

tức tháo chuỗi vòng tay đang đeo 

xuống rồi ném cho Trần Thanh.

Trần Thanh bắt được, mà Giang Hải 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT