Chương 581: Cơ thể máu thịt
Trần Thanh không cho hắn ta cơ
hội, tiếp tục điên cuồng tấn công.
Mặc dù Tiền Mộc đang chiến đấu
với anh em nhà họ Bạch, nhưng
thỉnh thoảng hắn ta lại để ý về phía
Đằng Hạ, hắn ta biết, lấy thực lực
của mình, sẽ rất khó báo thù được,
hắn ta muốn bảo đảm thầy mình có
thể thuận lợi.
Thế nhưng trận chiến vừa mới bắt
đầu chưa được bao lâu, thầy mình
đã rơi vào ở tình trạng bị động, hơn
nữa thầy đã sử dụng thuốc độc rồi
mà vẫn không thể đánh ngã đối
phương, điều này có chút kỳ quái.
"Kết thúc đi”, Trần Thanh đánh
sướng tay rồi, không muốn tiếp tục
chơi đùa với hắn ta nữa, lúc này
chân khí trong cơ thể phun ra
ngoài, ngưng tụ phía trên ngón tay,
đâm mạnh về phía Đằng Hạ.
Trần Thanh không tiếp tục dùng
chân khí để phóng ra ngoài, mà chỉ
ngưng khí tại ngón tay, tấn công
như vậy càng có lực liên kết.
"Đáng chết, cậu nói kết thúc là sẽ
kết thúc sao? Nghĩ hay thật”, Đằng
Hạ cảm nhận được hơi thở kinh
khủng của Trần Thanh, sắc mặt trở
nên cực kì khó coi, nhưng mà là
một tông sư đỉnh phong nổi tiếng
lâu năm, hắn ta cung có con át ch ̃ ủ
bài và sức mạnh của mình.
Đằng Hạ hừ lạnh một tiếng, ngay
sau đó trong hai tay hắn ta xuất
hiện một viên đan dược màu đỏ
sậm, trên mặt lộ ra vẻ do dự, chẳng
qua là khi hắn ta nhìn thấy Trần
Thanh sắp tấn công đến chỗ mình,
không còn dám do dự nữa, mà nuốt
luôn đan dược vào.
"Đây là cậu ép tôi, chết đi cho tôi”,
lúc này Đằng Hạ sắp điên rồi, sớm
biết như thế sẽ không đến đây với
Tiền Mộc.
Hắn ta cứ nghĩ rằng lần này sẽ cực
kì dễ dàng, dù sao nhà họ Bạch này
cũng không phải dòng họ lớn, trong
dòng họ chỉ có một lão già nửa
sống nửa chết, ngoại trừ lão già đó
ra, những người khác không đủ gây
sợ.
Thế nhưng sao Đằng Hạ có thể ngờ
được lại còn có một tên quái đản
thế này, kiềm chế hắn ta chặt chẽ,
tất cả sở trường của hắn ta đều
không phát huy ra được, hoàn toàn
bị động mà ăn đánh.
Nhất định phải liều mạng, nếu
không, sợ rằng hôm nay sẽ thật sự
không đi khỏi đây được.
Sau khi ăn viên đan dược kia vào,
Đằng Hạ không ngừng né tránh,
chờ đợi đan dược phát huy tác
dụng.
"Rầm...”
Ngay lúc này, ở sân sau đột nhiên
truyền đến một tiếng vang, chỉ thấy
một bóng người bị quăng ra khỏi
tường, đập mạnh lên trên sàn nhà
sân trước.
"Bố”, Bạch Thấm và Bạch Triển Mộ
nhìn thấy người bị ngã thảm hại
như vậy lại là bố của bọn họ, hai
người cùng nhau kêu lên một tiếng.
Mà kinh nghiệm chiến đấu của Tiền
Mộc cực kì phong phú, trong nháy
mắt hai người Bạch Thấm mất tập
trung vì bố mình, hắn ta trực tiếp
quét chân ra khiến hai người đều bị
đá bay ra ngoài.
Trong miệng hai người phun ra một
ngụm máu tươi, hiển nhiên, một
chiêu vừa rồi đã gây ra vết thương
hơi nặng cho bọn họ.
"Đúng lúc lắm, để một nhà ba
người cùng nhau chết, cũng coi là
đáng đời mấy người”, Tiền Mộc cười
lạnh một tiếng, sau đó thanh trường
đao trong tay hắn ta giơ lên, chém
về phía ba người Bạch Hùng.
Lúc đầu Trần Thanh nghĩ giết chết
tên Đằng Hạ này trước, thế nhưng
khi anh cảm nhận được ba người
Bạch Thấm đang gặp nguy hiểm,
liền quyết định thật nhanh, từ bỏ
chém giết Đằng Hạ, cơ thể lóe lên,
phóng về phía bọn họ.
"Xong rồi, lúc này sẽ phải chết
thật”, Bạch Thấm đối mặt với Tiền
Mộc mạnh mẽ, lúc đầu đã không
mạnh bằng, bây giờ lại bị thương,
còn chưa kịp hồi phục lại, nhìn ánh
đao sắp chạm vào mặt, mặt Bạch
Thấm xám xịt như tro, không nghĩ
tới mình lại chết như vậy.
"Tôi liều mạng với anh”, Bạch Triển
Mộ cố nén đau đớn truyền đến
bụng dưới, ngưng tụ một chút sức
mạnh cuối cùng để đánh với Tiền
Mộc.
"Mọi người nghỉ ngơi một chút đi,
giao cho tôi”, ngay lúc bọn họ cảm
thấy vô cùng tuyệt vọng, một giọng
nói đột nhiên truyền đến, khiến bọn
họ lập tức có hy vọng vô tận.
Chỉ thấy Trần Thanh đột nhiên xuất
hiện, mà Tiền Mộc cũng đã chém
trường đao tới.
Ban đầu Tiền Mộc muốn dùng một
đao giải quyết hết ba người này,
nhưng nhìn thấy Trần Thanh lại
gần, hắn ta lập tức vui mừng, vừa
rồi tên này đánh túi bụi với thầy
mình, nếu như co
́thê
̉
bị mình chém
trúng, như thế sẽ sảng khoái cỡ
nào.
Lúc này Tiền Mộc lại tăng lực trên
tay thêm một chút, dùng hết sức
chém về phía đầu Trần Thanh, dù
sao, người có thể đánh với thầy
mình như thế, tuyệt đối không dễ
chọc.
"Tiền Mộc, mau lui lại”, Đằng Hạ
không ngờ rằng Trần Thanh lại đột
nhiên rời khỏi cuộc chiến với hắn ta
để nhúng tay vào cuộc chiến của
Tiền Mộc, hơn nữa thế mà học trò
ngốc của mình còn muốn đối đầu
với đối phương, không phải muốn
chết sao.
Cho nên, hắn ta mới gào lên một
tiếng.
Chỉ là lúc này trong đầu Tiền Mộc
đều là suy nghĩ chém bay Trần
Thanh, sao có thể nghe thấy được.
Anh không hề động, ánh mắt lạnh
lùng nhìn Tiền Mộc.
Nhưng theo hắn ta, e là anh đã bị
dọa sợ mà choáng váng, mới không
hề phản ứng.
Ngay lúc Tiền Mộc cho rằng một
đao kia của mình có thể chém bay
đầu Trần Thanh, hắn ta lại phát
hiện thế mà trường đao trong tay
của mình đã dừng lại.
Không sai, chính là dừng lại, mà
ngăn cản trường đao của hắn ta
tiên lên không ph
́
ải thứ gì khác, chỉ
là một ngón tay, hay nói chính xác
là ngón trỏ tay phải của Trần
Thanh.
Sắc mặt của Tiền Mộc trở nên cực kì
khó coi, hắn ta chưa từng nghĩ tới
có người có thể ngăn cản được
trường đao của mình, nhưng bây
giờ chẳng những có người chặn
được, hơn nữa còn dùng cơ thể
máu thịt.
Lúc này cuối cùng Tiền Mộc đã nghĩ
đến lời nhắc nhở vừa rồi của thầy
mình, khi hắn ta muốn lui cũng đã
không kịp rồi.
Bởi vì Trần Thanh đã trở tay nắm
lấy trường đao của hắn ta, đột
nhiên kéo một cái, hắn ta nắm chặt
lấy trường đao của mình theo bản
năng, kết quả đã bị anh lôi đi.
Không đợi Tiền Mộc kịp phản ứng,
Trần Thanh đã đá một cú vào đan
điền của hắn ta, một luồng khí kinh
khủng tràn vào trong đan điền của
Tiền Mộc khiến đan điền của hắn ta
giống như một quả bóng da bị đâm
thủng, chân khí trong đan điền đều
bị tan đi hết.
Sau đó, cả người Tiền Mộc bị quăng
ra ngoài giống một cái bao tải rách.
"Anh... Anh phế đi đan điền của
tôi”, lúc này hai mắt Tiền Mộc đỏ
bừng, hắn ta không ngờ rằng mình
lại bị phế đi, phải biết, thầy cũng đã
nói, chẳng bao lâu nữa hắn ta sẽ có
thể trở thành võ đạo tông sư.
Tương lai của hắn ta vốn đang xán
lạn, thế nhưng bây giờ xong rồi, tất
cả đều xong rồi.
Dưới tình huống bây giờ, đừng nói
báo thù, có thể giữ được mạng
sống hay không cũng là một chuyện
khó mà xác định được.
Ba người nhà họ Bạch thấy cảnh
này, lập tức thở dài một hơi, không
ngờ rằng bọn họ đường đường là
nhà họ Bạch, thế mà lại được người
trẻ tuổi trước mắt này cứu hai lần,
nếu như không có người này, nhà
họ Bạch bọn họ đã sớm bị tiêu diệt.
"Hả?”, Trần Thanh phế Tiền Mộc
xong rồi, vừa hay nhìn thấy cảnh
Đằng Hạ đang bỏ chạy về phía xa
với tốc độ khủng khiếp.
Hắn ra đã nuốt đan dược tạm thời
tăng thực lực lên, thế nhưng dưới
tình huống như vậy mà vẫn không
có cách nào gây khó dễ được cho
Trần Thanh, nếu còn không nhân cơ
hội này chạy trốn, chỉ sợ cũng phải
viết di chúc ở đây thật.
Đồng thời, hắn ta cũng hận tên ngu
ngốc Tiền Mộc này thấu xương, nếu
không phải tên này la hét muốn báo
thù, chỉ sợ hắn ta cung s
̃ ẽ không rơi
vào tình trạng như thế, lần này trở
về, ít nhất phải nghỉ ngơi nửa năm
mới có thể khôi phục lại được.
"Chạy trôn cũng không sao, còn có
́
một người nữa”, Trần Thanh có
muốn đuổi theo cũng đã không kịp
nữa, huống chi, anh cũng không thể
đuổi theo, dù sao ở sân sau còn có
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!