Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 582: Hoàn toàn kết thúc

Nhưng sau khi Trần Thanh dùng 

mắt xuyên thấu của mình để nhìn 

qua xong, thấy tình cảnh trong viện 

rồi, trên gương mặt của anh lập tức 

xuất hiện vẻ kì lạ.

Bởi vì lúc này, có một bóng dáng 

bay từ nóc phòng ở sân sau tới, hạ

xuống ở đại sảnh.

“Bố…”

“Ông nội…”

Khi cả nhà ba người Bạch Thấm 

nhìn thấy người vừa tới, lập tức giật 

mình hô lên một tiếng, ánh mắt lộ

ra vẻ khiếp sợ.

Phải biết rằng, vừa lúc nãy, ông cụ

vẫn còn đang nằm trên giường, thế

mà hiện tại đã bước đi như bay, 

nhìn qua thì không khác gì người 

bình thường cả.

“Bịch…”

Mà trong tay ông cụ Bạch còn đang 

túm một người khác, sau khi hạ

xuống, ông ấy ném thẳng người đó 

vào giữa.

“Bắt được một người sống, đã bị bố

phế rồi, các con hỏi đi”, Bạch Vệ

Hiền nói với con trai Bạch Hùng của 

mình.

“Vâng, bố”, nhìn thấy bố mình oai 

hùng khí phách, trong nội tâm Bạch 

Hùng dâng lên sự kích động, ánh 

mắt nhìn về phía Trần Thanh tràn 

đầy cảm kích.

“Hai người các con nói chuyện với 

cậu Trần và ông nội đi”, lúc này, 

Bạch Hùng nói với Bạch Triển Mộ, 

sau đó lại nói với Trần Thanh: “Thật 

sự rất xin lỗi, cậu Trần, để cậu phải 

chê cười rồi, tôi xử lý xong sẽ quay 

lại ngay, cậu nghỉ ngơi chút đi”.

“Không sao, ông cứ làm việc đi”, 

Trần Thanh khoát tay, tỏ ý không 

sao cả.

“Ông nội, ông tỉnh rồi, tốt quá rồi, 

thật may khi ông không sao cả”, 

Bạch Thấm nhìn thấy ông nội mình 

thì nhào vào trong lòng ông cụ, vô 

cùng kích động nói.

“Bạch Thấm, ông không sao, giới 

thiệu cho ông một chút đi”, Bạch Vệ

Hiền cưng chiều xoa xoa đầu cháu 

gái mình, sau đó nhìn Trần Thanh 

nói.

“Ông Bạch, tôi là Trần Thanh”, 

không đợi Bạch Thấm giới thiệu, 

amh đã mở miệng nói trước.

“Ông nội, chính anh ấy đã giải được 

độc của ông, cũng là anh ấy giúp 

nhà họ Bạch chúng ta chiến thắng 

trận chiến lôi đài, nếu như không có 

Trần Thanh, sợ là lúc nãy ông đã 

không còn được gặp đứa cháu gái 

xinh đẹp đáng yêu này của mình 

nữa rồi”, Bạch Thấm giới thiệu Trần 

Thanh với ông nội của mình.

Đương nhiên, điều quan trọng là 

chuyện Trần Thanh cứu cả nhà họ

Bạch và ông nội đều được nói rõ 

ràng.

“Lão già này cảm ơn cậu cứu 

mạng”, nghe cháu gái mình kể

xong, ánh mắt của Bạch Vệ Hiền 

nhìn về phía Trần Thanh nhanh 

chóng thay đổi, cúi người cảm ơn 

anh..

“Tiền bối, ông đừng khách khí, vừa 

lúc gặp mà thôi, huống hồ tôi là 

một bác sĩ, chữa bệnh cứu người 

vốn là công việc của tôi”, Trần 

Thanh nhanh nhẹn đỡ lấy ông cụ, 

anh cũng không dám để ông ấy cúi 

người cảm ơn mình, thế này thì 

đúng là giảm thọ mà.

“Tốt, tốt, người trẻ tuổi, không kiêu 

ngạo không nóng nảy, thật sự rất 

hiếm gặp được thanh niên nào như 

cậu”, nghe Trần Thanh nói vậy, 

Bạch Vệ Hiền lập tức để lộ ra vẻ hài 

lòng.

“Chàng trai này, tôi có một yêu cầu 

quá đáng, xin cậu hãy giúp tôi một 

chút”, sau đó Bạch Vệ Hiền tỏ vẻ

khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn cắn 

răng nói ra, đồng thời không để cho 

Trần Thanh kịp từ chối, ông ấy đã 

cong hai chân, quỳ rạp xuống đất.

“Ông à, ông làm cái gì vậy? Nào, 

ông làm thế này không phải là giết 

vãn bối rồi sao?”, Trần Thanh không 

ngờ được rằng Bạch Vệ Hiền lại làm 

như vậy, anh bất ngờ không kịp đề

phòng, ông ấy đã quỳ rạp xuống 

đất, điều này khiến anh rất lo lắng.

Hai người Bạch Triển Mộ và Bạch

Thấm đứng bên cạnh cũng trợn 

tròn mắt, thế này là sao vậy?

Ông nội lại còn quỳ xuống trước 

mặt Trần Thanh, làm gì có nguyên 

tắc nào như thế này?

“Nếu như cậu không đồng ý với tôi 

thì tôi sẽ không đứng dậy”, Bạch Vệ

Hiền nghe Trần Thanh nói xong, lập 

tức lắc đầu như trống bỏi.

“Ông à, dù sao thì ông cũng phải 

nói xem rốt cuộc là chuyện gì chứ? 

Nếu như ông bảo tôi làm chuyện 

không hợp với lẽ thường, chẳng lẽ

tôi cũng thật sự phải làm sao?”, 

nhìn thấy dáng vẻ này của ông cụ, 

Trần Thanh vội vàng tránh ra chỗ

khác, sau đó gấp gáp nói.

“Vậy chắc chắn không thể, tôi bỏ cả

thể diện nếu chỉ vì để cậu làm điều 

ác thì chẳng phải là không có lời 

chút nào sao”, Bạch Vệ Hiền nhân 

cơ hội đáp.

“Ông Bạch, không phải ông định nói 

đến ba người Tạ Đồ chứ?”, Trần 

Thanh đột nhiên nghĩ tới điều gì, 

bèn mở miệng hỏi.

“Đúng rồi, sao thế? Cậu biết bọn họ

à?”, nghe Trần Thanh nói như vậy, 

Bạch Vệ Hiền lập tức ngẩn người ra, 

trong mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc.

“Ông Bạch, nếu như ông muốn nói 

đến ba người bọn họ thì ông mau 

đứng dậy đi”, Trần Thanh nghe 

xong, quả nhiên, Bạch Vệ Hiền có 

quen biết với ba người Điền Đại Hà, 

nếu không thì cũng không trúng loại 

độc giống nhau.

“Không được, nếu như tôi đứng lên, 

cậu lại không đồng ý với tôi thì 

sao?”, Bạch Vệ Hiền lại lắc đầu, sau 

đó kiên định nói.

“Không được thì ông gọi điện thoại 

cho ba người bọn họ đi”, Trần 

Thanh nghe xong thì thấy nhức 

đầu, bèn lấy điện thoại di động của 

mình ra, không hề do dự mà bấm 

gọi cho Tạ Đồ.

Điện thoại mới vang lên hai tiếng thì 

đã có người nhận, Trần Thanh bèn 

mở loa ngoài lên.

“Này, cậu em Trần Thanh, sao lại 

rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi thế?”, 

trong điện thoại truyền ra giọng nói 

của Tạ Đồ, giọng điệu nói chuyện 

rất thoải mái.

“Lão Tạ, là ông sao?”, Bạch Vệ Hiền 

nghe thấy giọng nói quen thuộc 

này, lập tức hai mắt rưng rưng, 

giành lấy điện thoại.

“Ông… Ông là lão Bạch đấy ư? Thật 

sự là ông sao?”, Tạ Đồ ở đầu dây 

bên kia của điện thoại nghe thấy 

âm thanh này thì vô cùng kích 

động, giọng nói cũng trở nên run 

rẩy.

“Là tôi, lão Thẩm và lão Điền thế

nào rồi?”, cách một cái điện thoại, 

Bạch Vệ Hiền ổn định lại đôi bàn tay 

đang run rẩy, suýt nữa đã không 

giữ nổi điện thoại.

“Hai người bọn họ đều rất tốt, à, 

đúng rồi, tôi có một tin tốt muốn 

nói cho ông biết, độc của ba người 

chúng tôi được giải rồi, ông đang 

dùng điện thoại của Trần Thanh, 

chắc là không cần ba lão già chúng 

tôi đi xin cậu ấy nữa nhỉ? Lúc đầu 

chúng tôi còn muốn chuẩn bị kĩ một 

lễ lớn để xin cậu ấy giúp ông giải 

độc nữa, xem ra hiện tại không cần 

dùng rồi”, đầu bên kia điện thoại 

vui vẻ.

Nghe Tạ Đồ nói như vậy, Trần 

Thanh lập tức hiểu ra, lúc đầu anh 

cảm thấy Bạch Vệ Hiền có thể quỳ

xuống vì ba người kia, thế nhưng 

hôm qua anh lại không nghe thấy 

ba người Tạ Đồ đề cập đến chuyện 

của Bạch Vệ Hiền, thì ra là người ta 

không tiện để nhờ anh đi chữa bệnh 

cho người khác nên mới chuẩn bị

một lễ lớn, tình cảm của bốn người 

này đúng là tốt.

“Tiền bối Tạ, đừng mà, không cần 

dùng đến cái lễ lớn đâu”, Trần 

Thanh vội vàng hắng giọng hô lên 

với người trong điện thoại.

Nghe anh nói xong, Tạ Đồ và Bạch 

Vệ Hiền lập tức cười ha ha.

Biết độc của Bạch Vệ Hiền đã được 

giải rồi, ba người Tạ Đồ cùng nhau 

tới nhà họ Bạch, một mặt là chúc 

mừng Bạch Vệ Hiền đã hồi phục, 

mặt khác cũng là đến để cảm ơn 

Trần Thanh.

Mặc dù Thẩm Tu đã đưa cho Trần 

Thanh lò luyện đan trước, nhưng ba 

người bọn họ đều cảm thấy thứ đó 

không đủ để biểu đạt lòng biết ơn 

của mình, cho nên, ba người mới 

cùng nhau tới, chính là để tặng quà 

cho anh.

Mặc dù mọi người không biết người 

đã tập kích nhà họ Bạch là ai, 

nhưng mà không có chứng cứ thực 

tế, người bị bắt sống không bao lâu 

sau đã tự tử, cho nên bọn họ cũng 

chẳng hỏi được gì.

Về phần Tiền Mộc, giờ đã thành 

một kẻ vô dụng, hắn ta không chấp 

nhận được nên phát điên, cuối cùng 

nhà họ Bạch cũng không làm khó 

Tiền Mộc, đã tiễn hắn ta đi.

Từ đó, ân oán giữa hai nhà họ Bạch 

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT