Chương 584: Gia nhập Long tổ
"Cái này thì khác, nếu như cậu gia
nhập thì tôi sẽ tự mình quyết định
cái dược đỉnh này sẽ là của cậu,
không phải là sử dụng tạm thời",
trong lòng Nguyên Thu vô cùng
phiền muộn, không ngờ cô gái Bạch
Thấm kia đều nói hết cho Trần
Thanh, bản thân anh ta không còn
cách nào khác.
“Không đủ”, Trần Thanh lắc đầu,
không có một chút dao động nào.
“Tôi… Cậu, được, nếu như cậu bằng
lòng gia nhập Long tổ, tôi sẽ cho
cậu năm cây linh dược”, Nguyên
Thu cắn chặt răng, cao thủ loại này
rất khó tìm, quan trọng nhất là
luyện dược sư, nếu một người có tài
như vậy mà không giới thiệu vào
Long tổ thì thật sự quá lãng phí.
“Được, tôi sẽ tham gia”, Trần Thanh
nhìn thấy dáng vẻ nóng nảy của
Nguyên Thu liền tiếp tục trêu chọc.
Đương nhiên, sở dĩ anh gia nhập
vào Long Tổ không phải chỉ vì
những điều kiện này, mà là bởi vì
Hoa Hạ, ít nhất thì Long tổ có thể
bảo vệ những người thân và bạn bè
ở xung quanh anh.
Sự xuất hiện của Vu Thần Giáo
cũng khiến cho Trần Thanh càng
ngày càng gấp gáp, anh phải mau
chóng nâng cao thực lực những
thuộc hạ của mình càng sớm càng
tốt.
Suy cho cùng, sự bảo vệ của người
khác không bao giờ so được với
thực lực của chính bản thân mình.
"Cái gì? Cậu đồng ý? Tốt quá",
Nguyên Thu còn đang phân vân
không biết có nên đánh bài tình
cảm hay không, dù sao thì chỗ lợi
ích đã đánh rồi, nếu còn lớn hơn
nữa thì anh ta chỉ có thể bán thân.
"Đúng vậy, tôi đã đồng ý. Nhưng
mà chúng ta phải nói trước, tôi sẽ
tự mình chọn nhiệm vụ, các anh
không thể can thiệp vào quá nhiều"
Trần Thanh suy nghĩ một chút, anh
cũng không có nhiều thời gian để
làm nhiệm vũ mỗi ngày.
"Đương nhiên là không thành vấn
đề, cậu là luyện dược sư nhưng
cũng là võ đạo tông sư. Ở trong
Long tổ sẽ rất tự do, trừ khi chúng
tôi có vấn đề không thể giải quyết
được thì mới đi tìm cậu, những
chuyện bình thường thì chúng tôi sẽ
không đi tìm cậu một cách tùy tiện",
nghe thấy những lời này của Trần
Thanh, Nguyên Thu lập tức gật đầu
mà không chần chờ.
Giá trị của một luyện dược sư thật
sự là quá lớn, cho dù không làm
nhiệm vụ, luyện chế một ít đan
dược theo định kỳ cho bọn họ cũng
là một việc rất tốt.
“À đúng rồi, nếu có chuyện gì xảy
ra trong khu vực của cậu mà cậu lại
ở gần đó, tôi hy vọng cậu có thể
giúp đỡ một chút”, Nguyên Thu
nghĩ tới Trần Thanh ở Nam Hải,
thực lực của Long tổ ở nơi này
tương đối yếu, nếu như có kẻ thù ở
bên ngoài đến quấy nhiễu, chỉ sợ
rằng đến lúc đó toàn quân sẽ bị tiêu
diệt.
“Đương nhiên rồi, trong phạm vi
trách nhiệm của tôi, tôi sẽ cố gắng
hết sức làm việc”, Trần Thanh gật
đầu, nếu đã gia nhập Long tổ thì
phải thi hành nhiệm vụ, tuy rằng
anh không thích bị ràng buộc nhưng
ở mức độ này thì cũng không có bất
tiện.
"Được, vậy là tốt rồi, à đúng rồi,
đây là giấy chứng nhận của cậu,
trực thuộc trực tiếp của cấp trên ở
Long tổ, chức vị mà tôi đưa cho cậu
là tuần tra và giám sát Long tổ,
thực lực cao hơn các tổ trưởng ở
mọi nơi. Hơn nữa, cậu là do tôi phụ
trách nên không cần phải nghe lệnh
của những người khác trong Long
tổ”, Nguyên Thu cười híp mắt rồi từ
trong túi lấy ra một cuốn sổ màu
xanh đưa cho Trần Thanh.
Ánh mắt của Trần Thanh chợt mở
lớn, người này, hóa ra anh ta đã có
dự tính trước, ngay cả giấy chứng
nhận cũng đã chuẩn bị xong.
Quả nhiên, khi Trần Thanh mở giấy
chứng nhận ra, anh thật sự nhìn
thấy ảnh của mình, các mục đăng
ký trên đó đều là sự thật, điều đó
có nghĩa là Nguyên Thu đã sớm
đoán được anh sẽ gia nhập.
“Đừng hiểu lầm, tôi không biết cậu
có tham gia hay không nhưng đối
với những thứ này thì tôi chắc chắn
phải chuẩn bị trước”, thấy anh cau
mày, Nguyên Thu vội vàng lên tiếng
giải thích.
“Không sao, dù sao tôi cũng đã gia
nhập rồi, tôi sẽ không đổi ý”, Trần
Thanh xua tay, cất giấy chứng nhận
đi rồi nói tiếp: “Lương của tôi thì
sao?"
“Không phải chứ, cậu có nhiều tiền
như vậy, vẫn còn cần mấy ngàn
đồng tiền lương này sao?”, nghe
thấy Trần Thanh nói vậy, hai mắt
Nguyên Thu bỗng nhiên mở to, sau
đó nói với vẻ tức giận.
"Có tiền hay không là chuyện của
tôi, có phát tiền lương hay không là
chuyện của anh. Tôi làm việc thì
cũng phải trả tiền công chứ", Trần
Thanh cười nói, người này đã muốn
kéo anh nhập cuộc từ lâu rồi, dù có
thế nào cũng phải khiến cho anh ta
cảm thấy ngột ngạt.
“Tiền lương thì không có nhưng mà
tôi vừa mới nhận được một tin tức”,
đúng lúc này, điện thoại của
Nguyên Thu bỗng nhiên vang lên,
sắc mặt của anh ta chợt thay đổi,
nhìn về phía Trần Thanh rồi nói.
“Tin tức gì?”, nhìn thấy vẻ mặt
Nguyên Thu thay đổi, Trần Thanh
bỗng nhiên căng thẳng, lập tức hỏi.
“Mộ Dung Phong đã tới thành phố
Nam Hải”, ánh mắt của Nguyên Thu
tràn ngập sự phẫn nộ, nhà họ Mộ
Dung này càng ngày càng càn rỡ,
vậy mà dám làm việc một cách
trắng trợn như vậy.
“Cái gì?”, nghe thấy lời nói của
Nguyên Thu, vẻ mặt của Trần
Thanh chợt thay đổi, đột nhiên
đứng dậy rồi đi ra ngoài.
"Cậu đừng có gấp, sau khi người
của chúng ta nhận được tin tức,
bọn họ đã bắt đầu bảo vệ những
người ở bên cạnh cậu rồi. Hơn nữa,
bây giờ cậu có muốn đi cũng phải
có chuyến bay thì mới đi được.
Chúng ta hãy đến sân bay, tôi sẽ
chuẩn bị thật tốt những thứ này cho
cậu khi ở trên đường, cậu có thể lên
thẳng máy bay để rời đi".
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Trần
Thanh, Nguyên Thu cười khổ và
nói.
“Được”, anh hít một hơi thật sâu,
kìm nén sự tức giận ở trong lòng.
“Các tiền bối, bên chỗ tôi có việc
cần làm, phải trở về Nam Hải trước
rồi”, Trần Thanh lập tức chắp tay
với bốn ông lão.
"Trần Thanh, cậu đừng có gấp, nhà
họ Mộ Dung không thể ngang nhiên
làm ra loại chuyện này. Hơn nữa, có
Long tổ bảo vệ, nhà họ Mộ Dung sẽ
không tìm ra được điểm đột phá
một cách dễ dàng như vậy. Có cần
đến chúng tôi thì cứ mở miệng, chỉ
cần không chê mấy bộ xương già
này của chúng tôi là được".
Bạch Vệ Hiền là người lên tiếng đầu
tiên, ông ấy là người đã bước nửa
bước chân xuống điện Diêm Vương,
chính Trần Thanh là người kéo ông
ấy trở lại, cho dù bây giờ anh muốn
cái mạng già này của ông ấy thì ông
ấy cũng sẽ không từ chối.
“Đúng vậy, tuy rằng mấy ông lão
chúng tôi đã già rồi nhưng mà
chúng tôi vẫn còn dư sức”, Điền Đại
Hà cũng gật đầu, vô cùng đồng tình
mà nói.
Tuy rằng Thẩm Tu và Tạ Đồ không
nói gì nhưng ánh mắt rất kiên định,
hiển nhiên là ủng hộ Trần Thanh.
“Cảm ơn”, anh gật đầu, rất biết ơn
sự ủng hộ của mấy vị tiền bối này.
“Thầy với ba vị tiền bối không cần
nói thêm nữa, bây giờ con sẽ dẫn
Trần Thanh rời đi", Nguyên Thu biết
Trần Thanh đang sốt ruột liền nói
với bốn người bọn họ.
“Đi đi, nếu có chuyện gì thì lập tức
gọi điện thoại tới đây. Nếu cần, bốn
người chúng tôi sẽ đi xem nhà họ
Mộ Dung”, lúc này Thẩm Tu bỗng
nhiên lên tiếng, giọng điệu vẫn lạnh
lùng như trước.
“Thầy ơi, thầy không cần làm gì hết,
thầy yên tâm giao việc này cho bọn
con, nếu thật sự đến mức đó,
chúng con sẽ nhờ mọi người ra
tay”, nghe thấy lời nói của thầy,
Nguyên Thu hoảng sợ, sắc mặt lập
tức thay đổi, vội vàng lên tiếng
khuyên nhủ.
Sau đó ba người Trần Thanh rời
khỏi nhà họ Bạch, vốn dĩ Tăng Kim
Lai muốn lái xe nhưng Trần Thanh
lại ngồi luôn vào ghế lái.
"Hai mươi phút nữa có chuyến bay
đi qua thành phố Nam Hải, tôi đã
kết nối với người của sân bay rồi, sẽ
dừng ở thành phố Nam Hải một lát,
lúc đó cậu có thể xuống máy bay",