Chương 587: Nắm chắc phần thắng
"Tôi được phép thay thế một người
hay không?", đúng lúc đó, Ưng
Chuẩn bỗng đứng dậy rồi hỏi người
đàn ông giấu mặt.
"Ồ? Cậu cũng muốn gia nhập sao?
Được, cậu thích tham gia thì tôi
đồng ý cho cậu tham gia, chỉ có
điều, số lượng đạn phải sửa lại, ban
đầu ổ xoay chỉ có một trong sáu lỗ
là được nạp đạn, mà giờ, tôi muốn
nạp hai viên đạn, dù sao, muốn làm
bất cứ chuyện gì cũng phải trả một
cái giá tương ứng".
Nghe thấy có người chủ động gia
nhập, người đàn ông kia hơi ngỡ
ngàng, sau đó anh ta vui vẻ đồng ý
nhưng lại muốn thêm một điều
kiện.
"Điều này…"
Nghe điều kiện của anh ta, lập tức
cả đám sửng sốt, Ưng Chuẩn không
ngờ đối phương lại đưa ra điều kiện
này, nhưng thế lại khiến cho cậu ta
vô cùng vui vẻ, dẫu sao, có thêm
hai viên đạn thì có thêm vài cơ hội
chiến thắng.
"Tôi đồng ý với ông", Ưng Chuẩn
không do dự đồng ý.
"Tôi phản đối…", Giang Tử Phong
chợt lên tiếng, hiển nhiên là không
hài lòng với kết quả này.
"Phản đối vô hiệu, nơi này do tôi
định đoạt", nghe Giang Tử Phong
nói vậy, người đàn ông giấu mặt
cười khẩy, sau đó dùng ánh mắt đe
doạ nhìn cậu ấy rồi nói.
"Cậu lại đây", người đàn ông giấu
mặt ngoắc ngón tay với Ưng Chuẩn,
cậu ta bước ra ngay.
Người đàn ông lấy một viên đạn
nhét vào trong nòng súng, sau đó
quay với tốc độ cao rồi mạnh mẽ
chốt lại.
"Được rồi, nếu cậu can đảm như
vậy thì tôi sẽ cho cậu một cơ hội",
người đàn ông giấu mặt ném khẩu
súng lục vào Ưng Chuẩn.
Cậu ta cầm lấy khẩu súng lục, khoé
miệng nở một nụ cười hờ hững,
trước khi người đàn ông giấu mặt
kịp phản ứng thì Ưng Chuẩn đã lấy
súng nhắm ngay vào đầu anh ta.
"Sai lầm lớn nhất của anh chính là
để tôi cầm súng, tôi chắc chắn rằng
đây là một viên đạn. Anh đừng bao
giờ hoài nghi kỹ thuật bắn súng của
tôi, nếu không, anh xuống điện
Diêm Vương mà hối hận đi", rất
hiếm khi Ưng Chuẩn nói dài dòng
như vậy, ý tứ trong đó rất rõ ràng,
anh đừng nhúc nhích, nếu xảy ra
chuyện gì thì tôi không chịu trách
nhiệm đâu.
Ánh mắt đùa cợt của người đàn ông
bỗng nhiên thay đổi, sau đó u ám
nhìn Ưng Chuẩn.
Anh ta không ngờ rằng mình vốn
ôm thái độ chơi đùa nhưng lại bị
thằng này cắn ngược lại một cú đau
đớn.
"Bỏ súng xuống, cậu có tin tôi bắn
nát đầu cậu không?"
"Bỏ súng xuống, nếu không chúng
tôi sẽ giết sạch tất cả những người
ở đây".
Những người xung quanh thấy thế
lập tức lao đến, dùng đao và súng
nhắm vào Ưng Chuẩn, tất nhiên,
bọn họ không thể nào ngờ mọi
chuyện lại phát triển theo chiều
hướng này.
"Nổ súng đi, tôi muốn xem thử súng
của các anh nhanh hay súng tôi
nhanh, dĩ nhiên, nếu các anh muốn
tính mạng của cậu chủ nhà các anh
cũng được, dù sao thì người đi chân
trần như tôi không sợ người đi giày
như các anh", Ưng Chuẩn vẫn cầm
chắc khẩu súng, luôn nhắm chặt
vào người đàn ông giấu mặt.
"Cậu chủ gì? Không biết mày đang
nói gì ở đây, mày dùng anh ta để uy
hiếp bọn tao là vô dụng, bỏ súng
xuống thì có lẽ bọn tao sẽ tha cho
mày một mạng", nghe Ưng Chuẩn
nói vậy, có người mở miệng nói.
"Mộ Dung Phong, đừng giả bộ, nếu
như tôi không xác định rõ thân
phận của anh thì anh cho rằng tôi
sẽ dùng súng nhắm vào anh sao?",
Ưng Chuẩn cười nhạo, đồng thời
bước từng bước đến gần Mộ Dung
Phong.
Mộ Dung Phong vốn chẳng hề quan
tâm, nhưng khi nghe Ưng Chuẩn
nói, ánh mắt anh ta lập tức thay
đổi, tuy giấu mặt nhưng vẫn có thể
cảm giác được anh ta quả thực
đang hoảng sợ.
"Tôi không phải là Mộ Dung Phong
gì đó, được, cậu thích đánh cược
một lần thì chúng ta cược một lần,
tôi cảm thấy lấy một mạng của tôi
đổi mạng của những người ở đây là
đáng giá lắm", sau đó, sắc mặt Mộ
Dung Phong khôi phục lại bình
thường, rồi lạnh nhạt nói.
"Được rồi, vốn dĩ chúng tôi bị anh
bắt giữ mà anh cũng không có ý
buông tha cho chúng tôi, vậy thì,
kéo anh xuống nước là tốt rồi, dù
sao, đường đường là cậu cả của
nhà họ Mộ Dung chôn cùng với
những tên vô danh tiểu tốt này, đến
lúc đó gia sản nhà họ Mộ Dung rơi
vào tay người khác, kết quả này
thật giống như vở kịch vậy".
Ưng Chuẩn bỗng quát to, giọng
điệu nói chuyện cũng trở nên cực kỳ
kinh động.
"Nổ súng đi, tôi dám chắc là chỉ cần
trong bọn họ có người nổ súng thì
người bị bắn vỡ sọ chắc chắn là anh
mà không phải ai khác", sau đó,
Ưng Chuẩn chạy đến chỗ khá gần
với Mộ Dung Phong nhưng không
cho anh ta khoảng cách để ra tay.
Chứng kiến tình hình đã được kiểm
soát, lúc này bọn Giang Tử Phong
nhanh chóng chạy tới, cởi trói cho
mọi người, sau đó cả đám bắt đầu
giằng co với nhau.
"Tôi… Tôi sao thế này?", đúng lúc
đó, cơ thể của Tuyên Hoàng bỗng
choáng váng, cả người mềm nhũn
ngã xuống đất.
Theo Tuyên Hoàng ngã xuống đất,
mọi người giống như domino từng
người ngã xuống, ban đầu là một
vài nhân viên bảo vệ bình thường
ngã xuống đất, sau đó là vài người
yếu ớt, mà người duy nhất còn
đứng chính là Nam Cung Yến.
Công pháp Nam Cung Yến tu luyện
vô cùng lạ thường, hơn nữa thể
chất của cô đặc biệt nên không hề
bị ảnh hưởng gì.
Mộ Dung Phong ngơ ngác, anh ta
không ngờ đến mọi chuyện lại phát
triển như thế, nhưng xem ra, người
bị ảnh hưởng là người của đối
phương, dường như người của bọn
họ không bị ảnh hưởng gì.
Cơ thể Ưng Chuẩn choáng váng, tay
cầm súng không nổi làm nó rơi
thẳng xuống đất, mà cậu ta cũng
mềm nhũn ngã xuống đất.
"Ha ha… Nhãi ranh, không phải mày
ngông cuồng lắm à? Mà giờ làm sao
đó? Đứng dậy chĩa súng vào tao
coi…", giờ Mộ Dung Phong đã chắc
chắn rằng độc là do người một nhà
hạ, nếu không thì sao người té ngã
không phải là bọn họ chứ?
"Bốp bốp…", cùng lúc đó, ở cửa lớn
biệt thự vang lên một tràng vỗ tay,
ngay sau đó, một bóng người bình
tĩnh chậm rãi đi vào.
"Trần Thanh, sao mày có thể vào
im lặng không một tiếng động được
chứ? Không thể nào, tao luôn xem
thiết bị giám sát, mày không hề đi
lên núi", Mộ Dung Phong vốn đang
cảm thấy nắm chắc phần thắng
trong tay, thế nhưng khi anh ta
nhìn thấy Trần Thanh, trong nháy
mắt anh ta biết rằng chuyện có gì
đó không hay rồi.
"Mộ Dung Phong, thật đáng tiếc khi
lần đầu hai ta gặp nhau lại trong
hoàn cảnh như vậy", Trần Thanh
chậm rãi bước tới, mà trên đường
anh đi, những người làm nhà họ Mộ
Dung vốn đang đứng thẳng nhưng
theo từng bước chân Trần Thanh đi
qua, tất cả bọn họ đều ngã xuống
như cắt lúa.
Người duy nhất còn đứng vững chỉ
còn lại Mộ Dung Phong và lão già
đứng sau anh ta.
"Cậu chủ, rút lui trước thôi", lão già
kia cảm nhận được khí tức trên
người Trần Thanh, sắc mặt ông ta
lập tức thay đổi, nhỏ giọng nói với
Mộ Dung Phong.
"Ông giết hắn cho tôi, hôm nay tôi
nhất định phải giết hắn", Mộ Dung
Phong giờ sắp phát điên rồi, anh ta
không ngờ mọi chuyện lại thay đổi
như vậy, biết trước thì anh ta đã
giết Nam Cung Yến trước rồi, bây
giờ người không giết được mà còn
đặt bản thân vào tình thế nguy
hiểm.
"Cậu chủ, không được, tên Trần
Thanh này quá mạnh, chúng ta
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!