Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 589: Thở thoi thóp

"Ông cũng nằm xuống cho tôi đi", 

Mộ Dung Phong và lão già đã bị

bắt, Trần Thanh cũng không muốn 

chơi đùa nữa, dốc sức ra tay, chân 

khí trong cơ thể cuồn cuộn trào ra, 

lại cộng thêm cả sức mạnh cơ thể

của anh, nó đã đạt đến một trình 

độ cực kỳ kinh khủng.

"Ầm!"

Sức ép khủng khiếp lan ra bốn phía, 

nơi mà Trần Thanh và lão già kia 

đang đứng bị tàn phá bừa bãi, gạch 

và những vật trang trí xung quanh 

đều bị nổ tung, một cái hố sâu 

khoảng nửa mét, có đường kính 

năm mét xuất hiện trong phòng 

khách của biệt thự.

Trần Thanh đứng ở mép hố, chính 

giữa cái hố là kẻ vừa rồi còn vô 

cùng kiêu ngạo kia, lúc này ông ta 

đang nằm sấp trong đó.

Chẳng qua, bây giờ ông ta trông 

cực kỳ nhếch nhác, cả người đẫm 

máu, thở thoi thóp, nằm ở đó 

không động đậy nổi, hai mắt cũng 

thẫn thờ.

"Trời đất, đại ca lại mạnh hơn rồi", 

nhìn thấy kết quả đáng sợ do anh 

tạo ra, Giang Tử Phong giật mình 

thốt lên, trong mắt tràn đầy sự hâm 

mộ. Đến khi nào thì cậu ấy mới có 

thể đạt tới trình độ đó đây?

Trần Thanh từ từ đi xuống, đến bên 

cạnh người đang nằm, lạnh lùng 

nhìn ông ta: "Nói đi, nếu ông nói 

hết những gì ông biết ra cho tôi thì 

có thể tôi sẽ cho ông một cái chết 

sung sướng đấy".

"Ha... Dù sao cũng phải chết, không 

sao cả", sắc mặt người kia đã khá 

hơn một chút, giễu cợt cười.

"Ông đã tới đây thì chắc cũng biết 

tôi là một bác sĩ chứ? Không những 

thế, tôi còn là một thần y, có thể

nói rằng, chỉ cần tôi ở đây thì cho 

dù ông muốn chết cũng hơi khó, trừ

khi ông tự hái đầu mình xuống, bóp 

vỡ tim của ông", anh nhếch mép, 

ôn hòa nói.

"Cậu... Cậu muốn làm gì?", nghe 

thấy những gì anh vừa nói, sắc mặt 

ông ta lập tức biến đổi. Đã sống 

đến tuổi này, có thể ông ta không 

còn sợ cái chết nữa nhưng chết quá 

thê thảm không phải là mong muốn 

của ông ta.

"Không có gì, tôi chỉ muốn biết một 

số chuyện thôi. Ông tên gì? Làm 

chức vụ gì ở Vu Thần Giáo? Hệ

thống cấp bậc ở Vu Thần Giáo là 

như thế nào?", anh ngồi xổm 

xuống, lạnh nhạt hỏi.

"Hừ... Cũng không sợ nói cho cậu 

biết, ông đây tên Liên Quần, chỉ là 

một con chiên nhỏ bé trong Vu 

Thần Giáo mà thôi, còn hệ thống 

cấp bậc ở Vu Thần Giáo chúng tôi 

lại càng đơn giản. Những đỉnh 

phong võ tông như tôi đều là con 

chiên thông thường, mạnh hơn 

chúng tôi là chính thần sử, cao hơn 

nữa là hộ pháp, còn những người ở

trên thì các người tự tưởng tượng 

đi, chắc chắn mạnh hơn các người 

nghĩ nhiều", Liên Quần cười lạnh, 

bắt đầu nói hươu nói vượn.

"Xem ra trên đời đúng là không có 

gì tự dưng sinh ra hận thù được, 

ông hận tôi chắc chắn là có nguyên 

nhân, chẳng hạn như...", Trần 

Thanh khẽ mỉm cười, sau đó chìa 

tay ra, bắt đầu giúp Liên Quần chữa 

trị thương thế trong cơ thể ông ta.

Liên Quần không ngờ Trần Thanh 

lại có khả năng chữa trị cao đến 

vậy, chỉ trong vòng chưa đến một 

phút ngắn ngủi mà thương thế của 

ông ta đã khôi phục được bảy tám 

phần mười, chẳng qua, trong cơ thể

ông ta cũng có thêm một lượng 

chân khí kỳ lạ. Nó rất đặc biệt, 

tưởng chừng như không hề nguy 

hiểm nhưng dù cho Liên Quần cố

gắng loại trừ nó thế nào, nó vẫn 

vững vàng bám vào kinh mạch ông 

ta như mọc rễ ở đó, không hề có 

tác dụng chút nào.

"Gì đây? Ông đây chờ cả buổi là để

nhờ cậu chữa bệnh cho tôi hả?", 

cảm nhận được tình trạng cơ thể, 

Liên Quần lập tức cười khẩy, la ầm 

lên.

"Không ngờ trong lòng cậu lại 

ngông cuồng như vậy, thế mà lại 

thích loại luận điệu này", Liên Quần 

thôi thúc chân khí trong cơ thể, 

muốn tìm cơ hội ám sát anh.

Nhưng anh không hề nhúc nhích, cứ

nở nụ cười như có như không mà 

nhìn ông ta.

"Ôi ôi...", ngay khi chân khí trong 

người sục sôi, cảm giác đau đớn dữ

dội lập tức truyền tới từ khắp các 

kinh mạch, suýt thì làm ông ta ngất 

đi.

"Cảm giác không tệ đúng không? 

Ông phải hiểu một điều rằng, sự

kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu hết 

kiên nhẫn thì tôi sẽ không cho ông 

thêm cơ hội nào đâu, tôi sẽ cho ông 

trải nghiệm sự đau đớn tột cùng 

đến chết”, Trần Thanh cười khẩy, 

không hề nương tay.

Anh rất nhạy cảm với mùi máu, trên 

người Liên Quần này có một lượng 

sát khí vô cùng nồng nặc, mùi máu 

cũng rất rõ ràng, chắc chắn không ít 

người đã chết dưới tay Liên Quần, 

ông ta cũng hoàn toàn không phải 

hạng người hiền lành gì.

Thế nên, lúc đối phó với một kẻ như 

ông ta không cần phải giữ lễ nghĩa, 

có thủ đoạn gì cạy được miệng ông 

ta ra thì cứ dùng.

Cảnh tượng này không nên cho 

Nam Cung Yến và những người 

khác nhìn thấy nên anh bảo đám 

người Giang Tử Phong đã khôi phục 

dẫn họ ra sau biệt thự.

Không lâu sau, trong sân chỉ còn lại 

hai người Trần Thanh và Liên Quần.

"Thôi, nói được rồi, tôi muốn nghe 

sự thật, ông mà nói dối nữa là biết 

hậu quả rồi đấy", anh nhếch môi nở

một nụ cười tàn nhẫn, sau đó điểm 

mấy cái lên người ông ta.

"Nằm mơ đi, tra tấn có thế này thôi 

mà cũng mong cạy được miệng tôi 

à, đúng là quá ngây thơ!", Liên 

Quần cười lạnh, giễu cợt nói.

"Hầy, rượu mời không uống lại 

muốn uống rượu phạt", Trần Thanh 

lắc đầu tỏ ra bất đắc dĩ, sau đó anh 

chìa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vài cái lên 

người Liên Quần.

"Á...", ông ta đau đớn hét lên, trong 

mắt tràn đầy nỗi sợ hãi.

Vừa rồi ông ta cảm nhận được rất 

rõ, Trần Thanh chỉ nhẹ nhàng vỗ

mấy cái thôi mà ông ta đã cảm giác 

được nỗi nhức nhối mãnh liệt truyền 

đến từ sâu trong linh hồn.

"Đừng nôn nóng, tôi sẽ rất dịu 

dàng", anh khẽ mỉm cười, cầm một 

miếng thủy tinh bên cạnh lên, nhẹ

nhàng quét qua đầu ngón tay ông 

ta.

"A a... Á... Á...", Liên Quần đã sắp 

sụp đổ, cơn đau này thật sự hành 

hạ ông ta đến tận xương tủy, ông 

ta chưa từng nghĩ rằng có thứ gì 

quét qua ngón tay lại đau đến vậy.

Phải biết rằng, cho dù bị gãy ngón 

tay thì ông ta cũng không thấy đau 

như thế, da chưa bị rách mà đã đau 

đến chết đi sống lại rồi.

"Tôi nói, tôi nói, dừng lại đi!”, thấy 

Trần Thanh còn muốn tiếp tục, Liên 

Quần lập tức trợn trừng hai mắt, 

điên cuồng hét lên.

Anh vẫn không dừng lại, dùng 

miếng thủy tinh trong tay rạch 

xuống đầu ngón tay ông ta.

"Ưm ưm...", hai mắt Liên Quần đỏ

như máu, ước gì được cắn lưỡi tự

sát, nhưng giờ đây đến cả sức để

cắn lưỡi ông ta cũng không có, chỉ

có thể tiếp tục chịu đựng.

Trần Thanh không hề có ý định 

dừng tay, rạch hết ngón này đến 

ngón khác, vừa rạch vừa nói: "Đừng 

lo, thật ra ông chẳng bị thương gì 

đâu, chỉ là bị trầy ngoài da thôi. Sở

dĩ ông có cảm giác như vậy là vì tôi 

đã tăng độ nhạy với cảm giác đau 

của thần kinh lên hai mươi lần, vì 

vậy dù chỉ chạm vào ông thì ông 

cũng cảm giác được cơn đau như 

kim châm muối xát".

Lúc này Liên Quần đã hoàn toàn 

kiệt sức, nghe anh nói xong mới 

hiểu ra tại sao mình lại thấy đau dữ

dội đến vậy.

Trần Thanh này chính là một con ác 

quỷ, hơn nữa lại còn là một con ác 

quỷ không nói phải trái, ông ta đã 

chịu thua rồi mà còn không chịu bỏ

qua cho ông ta nữa.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT