Chương 591: Đánh bay ra ngoài
"Cậu Trần, thật ra họ cũng thuộc bộ
phận đặc biệt đấy ạ, nhưng không
cùng ngành với chúng tôi. Tôi nghĩ
tôi xử lý sẽ thích hợp hơn, xin cậu
chờ một lát", Vinh Dương nhỏ giọng
giải thích với Trần Thanh.
Ông ta không dám để anh có liên
quan tới đám ngu si này, lỡ may
chọc giận anh thật thì mấy tên này
cũng không đủ để anh đánh dù chỉ
là bằng một tay.
"Thằng khốn nạn kia, mày mới nói
gì đấy? Mày dám nói ai đần độn
đấy?", tay tổ trưởng Hách cầm đầu
kia cũng nghe thấy lời nói của Trần
Thanh, giận dữ quát tháo.
"Chát!"
Ngay lúc đó, ông ta đột nhiên thấy
hoa mắt, người xoay tròn ngã văng
ra ngoài, va mạnh vào cửa biệt thự
rồi rơi sụp xuống.
"Ơ...", thấy Trần Thanh ngang
ngược còn tổ trưởng Hách của họ
thì thê thảm như thế, những người
còn lại lập tức ngậm miệng vì cho
rằng trong thời điểm thế này tốt
nhất là nên giữ im lặng thì hơn,
nhưng cũng có người nhanh trí chạy
tới đỡ ông ta dậy.
"Mày... Mày dám đánh tao à? Mày
chết chắc rồi! Mày xong đời rồi!",
thật lâu sau đó, tổ trưởng Hách mới
hoàn hồn. Lúc được người khác đỡ
lên, ông ta giận dữ quát Trần Thanh
trong khi mặt mũi sưng vù, mắt
cũng híp lại.
"Đây là nhà của tôi, các người tự
tiện xông vào nhà tôi, đã vậy còn
phát ngôn không suy nghĩ, tôi
không đánh chết các người là đã
may lắm rồi", anh cười lạnh, dù sao
anh cũng có lý hơn nên làm gì cũng
được.
"Hơn nữa, tôi hoài nghi các người
thuộc Vu Thần Giáo, vì chỉ có đám
côn đồ đó mới làm ra chuyện như
vậy. Đúng là dã man, không có một
chút học thức nào".
Trần Thanh thản nhiên nói, những
lời này làm cho người của Thập Cửu
Xứ sững sờ. Họ đã nói mình là Thập
Cửu Xứ rồi mà người này còn nói
hươu nói vượn một cách nghiêm
trang như thế nữa.
"Được lắm, chưa bao giờ có ai dám
đánh tao, mày là người đầu tiên
đấy! Bây đâu, đi lên còng nó lại, nó
dám phản kháng thì cứ đánh chết!",
Hách Viễn Phương sắp tức điên,
gào lên.
"Để tôi xem ai dám? Hách Viễn
Phương, chuyện này vốn thuộc về
Long Tổ chúng tôi, Thập Cửu Xứ
các ông chen ngang thì không ổn
lắm đâu! Chưa kể Trần Thanh cũng
là người của Long Tổ, ông chắc
chắn muốn đối đầu với Long Tổ
sao?", Vinh Dương thẳng thừng nói
với ông ta.
"Vinh Dương, mở to con mắt chó
của ông ra nhìn đi, đây là nghị định
bổ nhiệm mà cấp trên đã cấp cho
tôi, vụ án này phải giao cho Thập
Cửu Xứ, tốt nhất các ông nên tích
cực phối hợp đi, nếu không thì hậu
quả sẽ vô cùng nghiêm trọng đấy!",
Hách Viễn Phương lạnh lùng cười,
lấy một tờ giấy ra khỏi ngực rồi ném
qua cho Vinh Dương.
Ông ta nhanh chóng bắt lấy tờ giấy,
sau khi đọc nội dung bên trên, nét
mặt ông ta lập tức thay đổi, bất lực
lắc đầu với Trần Thanh.
"Bắt nó lại cho tôi!", giờ đây Hách
Viễn Phương đã không còn kiên
nhẫn để đợi nữa, ra lệnh cho người
của mình bắt anh lại.
"Tên ngu ngốc này!", Vinh Dương
cười khẩy, lập tức lùi ra sau, ông ta
cũng không muốn bị va phải khi
những người này bị đánh bay ra
ngoài.
Người của Thập Cửu Xứ xông lên
bao vây anh.
"Thằng ôn kia, không phải vừa rồi
mày ngông nghênh lắm sao? Mày
ngông nữa cho tao xem đi? Hôm
nay tao sẽ cho mày biết Hách Viễn
Phương tao đây không dễ chọc!",
nhìn người đang bị bao vây, Hách
Viễn Phương dữ tợn quát.
"Lên cho tôi, đập gãy tay chân nó
đi!", ông ta ra lệnh với bọn thuộc hạ
của mình.
Nghe Hách Viễn Phương nói vậy, có
người lập tức lao tới gần anh, tốc
độ của người này vô cùng nhanh,
thực lực ít nhất ở Tiên Thiên đại
thành.
"Cút!"
Trần Thanh có hơi không kiên nhẫn,
mấy lũ này cứ như băng keo dính
vậy, phải dần một trận cho lũ này
phục mới được.
Anh giơ tay tát, người kia tới như
thế nào thì về như thế đó, hơn nữa
tốc độ còn nhanh hơn trước, quan
trọng hơn là người kia tiếp đất bằng
mặt, lúc hắn ta đứng dậy được thì
mặt đã bị biến dạng.
Không chờ những người này phản
ứng kịp, Trần Thanh mạnh mẽ xông
tới. Bọn họ mạnh nhất cũng chưa
đến võ đạo tông sư, có đánh hội
đồng cũng không chống lại được
nổi anh. Anh tát mười mấy cái, đám
người này lần lượt ngã hết xuống
đất.
Trước mặt anh chỉ còn lại Hách Viễn
Phương vẫn đang đứng, chẳng qua
lúc này hai chân ông ta run lập cập,
nhìn Trần Thanh bằng ánh mắt tràn
ngập sợ hãi.
Hách Viễn Phương không ngờ mình
lại gặp phải một võ giả mạnh đến
vậy, ban đầu ông ta định cướp công
nhưng có lẽ là đã đá trúng ván sắt
rồi.
"Cậu Trần, xin hãy có chừng mực,
đừng kích động, dù sao thì Thập
Cửu Xứ này cũng khá đặc biệt,
không nên dây vào đâu ạ", thấy
Trần Thanh còn định đánh Hách
Viễn Phương thì Vinh Dương mau
chóng tiến lên khuyên.
Anh gật đầu. Thật ra anh không
muốn tiếp tục đánh nữa vì thực lực
kiểu này không có tính khiêu chiến
chút nào, đánh bọn này cũng thành
bắt nạt.
Trần Thanh không định làm đến
cùng nhưng Hách Viễn Phương lại
được đà lấn tới.
Khi nghe thấy lời nói của Vinh
Dương, Hách Viễn Phương mới nhớ
ra thân phận tổ phó Thập Cửu Xứ
của mình, hơn nữa, nhìn có vẻ Trần
Thanh rất kiêng kỵ thân phận của
ông ta. Nói cách khác, dù thế nào đi
nữa thì Trần Thanh này cũng không
thể động vào ông ta được.
"Thằng chó chết kia, mày được lắm,
hôm nay mày dám động vào người
của tao, mày chờ đó cho tao! Tao
báo lên cấp trên xong nhất định sẽ
trừng trị mày, tao sẽ khiến cho nửa
đời sau của mày đều đi bóc lịch!",
Hách Viễn Phương hung tợn trừng
anh, nói ra những lời vô cùng độc
địa như để trút hết nỗi sợ hãi trong
lòng ra.
Ban đầu Vinh Dương còn thở phào
nhẹ nhõm nhưng sau đó lại thầm
chửi thề vì nghe thấy những lời
không biết sống chết của Hách Viễn
Phương. Đầu óc người này bị úng
nước hay sao vậy? Đã lúc nào rồi
mà còn không biết xem tình hình!
Giờ thì xong thật rồi!
Quả nhiên, vốn dĩ Trần Thanh đã
định bỏ qua cho ông ta, nhưng khi
nghe thấy ông ta đe dọa mình, đôi
mắt anh hiện lên sự tàn khốc lạnh
lùng.
"Bản thân tôi ghét nhất là bị người
khác uy hiếp, còn ông thì chẳng
những uy hiếp tôi mà còn xúc phạm
tôi đến cùng, ông có thể đi chết
rồi", anh cười khẩy, chợt biến mất
rồi lại xuất hiện ở trước mặt Hách
Viễn Phương, dùng một tay bóp cổ
ông ta.
"Cậu Trần à, xin cầu đừng xúc
động, dù sao ông ta cũng là tổ phó
của Thập Cửu Xứ, nếu gặp chuyện
gì không may thật thì rắc rối lắm! Vì
một kẻ như vậy mà để mình bị liên
lụy là không đáng đâu!", thấy Trần
Thanh thật sự muốn giết người,
Vinh Dương cao giọng khuyên nhủ.
"Ông cũng khá may mắn, tôi ấy à,
ghét nhất là rắc rối. Chú Vinh nói
giết ông sẽ rất rắc rối nên tạm thời
tôi sẽ không giết ông", anh hơi thả
lỏng tay, lạnh lùng nói.
"Chẳng qua, tội chết có thể tha
nhưng tội sống khó thoát, làm sai
thì phải tự chịu hậu quả", lúc nói
câu này, anh giơ ngón tay ra.
"Xì..."
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!