Chương 595: Bình đựng trà khô
"Cháu chính là Trần Thanh sao,
không tệ, rất tốt, không thua thầy
cháu chút nào, ông già này hơi hy
vọng, đợi đến khi thực lực của cháu
vượt qua thầy cháu thì biểu cảm
của lão già đó chắc vô cùng thú vị",
Nam Cung Thành vốn nằm đó lại
chậm rãi đứng dậy sau khi nói thế,
trong đôi mắt ông lóe lên một tia
sáng.
"Ông nội, ông quen biết thầy của
cháu sao?", Trần Thanh nghe vậy,
lập tức sửng sốt rồi nghi ngờ hỏi lại.
"Ngồi đi", Nam Cung Thành nhận
lấy Diên Thọ đan anh đưa, sau đó
tỏ ý bảo đám Trần Thanh ngồi
xuống.
Tuy trong lòng Trần Thanh hơi sốt
ruột nhưng anh vẫn nghe lời ngồi
xuống.
"Ông nội, cơ thể ông vẫn dẻo dai
như xưa…", Nam Cung Yến thân
thiết ôm lấy Nam Cung Thành, làm
nũng nói.
"Cái con nhóc này, lâu lắm rồi
không đến thăm ông làm ông còn
nghĩ là cháu không thương ông
nữa", Nam Cung Thành cười nói
nửa thật nửa đùa.
"Ông nội, đâu có đâu, không phải là
cháu mới về từ thành phố Long Hải
sao, thế nào cũng phải đợi đến khi
mọi thứ bên kia ổn định thì cháu
mới có thể trở về", Nam Cung Yến
nhỏ nhẹ nói, Trần Thanh chưa từng
thấy dáng vẻ cô như thế bao giờ, ai
mà chịu nổi Nam Cung Yến như
vậy.
"Được rồi, cháu đến phòng ông lấy
cái bình đựng trà kia ra rồi pha trà
giúp ông với", Nam Cung Thành
cưng chiều xoa đầu Nam Cung Yến,
sau đó giao nhiệm vụ cho cô.
"Ơ…Vâng ạ", nghe ông nội nói vậy,
Nam Cung Yến hơi ngơ ngác, cô
biết rõ bình đựng trà kia mà ông nội
nói có ý nghĩa gì, đó chính là báu
vật của ông nội, mỗi năm chỉ có
một chút, cưng như cưng trứng,
mỗi lần lấy ra uống đều phải tính
từng tí một, đến khi trà mới được
giao tới thì chút trà kia mới uống
hết.
Thế nhưng cô không ngờ rằng ông
nội lại chiêu đãi Trần Thanh bằng
loại trà này, dù anh là chồng mình
nhưng đãi ngộ này chênh lệch quá
lớn rồi.
Biết không, trước kia, khi cô chạm
vào cái bình đựng trà kia thì đã bị
ông nội khiển trách nghiêm khắc, từ
đó về sau cô không bao giờ dám
chạm vào bình đựng trà kia.
"Đứng đó làm gì? Nhanh chân
lên…", thấy con gái mình đứng
ngẩn ngơ ở đó, Nam Cung Minh
Đức vội vàng đẩy cô tỉnh.
Nam Cung Yến nhanh chân đi vào
phòng, chẳng qua trong lòng cô vẫn
thấy rất quái lạ.
"Ông quả thật có quen biết với thầy
của cháu, nói chính xác là thầy cháu
là ân nhân của ông và cũng là ân
nhân của nhà họ Nam Cung chúng
ta", trong mắt Nam Cung Thành
mang theo hồi tưởng, ông cụ từ tốn
kể lại.
Nghe Nam Cung Thành kể xong,
Trần Thanh mới hiểu được hoá ra
hai nhà họ Nam Cung và Mộ Dung
có ân oán sâu sắc như vậy.
Khi xưa, Nam Cung Thành cũng là
thành viên của Long Tổ, chỉ có điều
là ít người biết đến thôi, bởi vì ông
cụ là gián điệp, nhưng mà sau này
lại bị người ta hãm hại khiến kinh
mạch đứt đoạn, đan điền vỡ nát.
Tuy Nam Cung Thành là người bị
hại, nhưng Mộ Dung Địch lại nhân
cơ hội này hãm hại ông cụ và nhà
họ Nam Cung, thậm chí ông ta còn
đưa ra rất nhiều bằng chứng giả dối
hư ảo, đến cuối cùng dẫu cho nhà
họ Nam Cung lập được công lao to
lớn thì vẫn không thể giúp họ may
mắn thoát khỏi tai ương.
Cuối cùng, tất cả các vỏ giả của nhà
họ Nam Cung đều bị phế bỏ tu vi,
hơn nữa trong vòng mười năm
không được phép tu luyện.
Từ đó về sau, nhà họ Nam Cung
sụp đổ, mà dòng họ Nam Cung
khổng lồ cũng theo đó biến mất
hoàn toàn.
Nếu không, nhà họ Nam Cung
không thể nào co đầu rụt cổ tại
thành phố Nam Hải nhỏ bé này
được, mà mấy năm gần đây nhà họ
Mộ Dung luôn theo dõi nhà họ Nam
Cung nhằm tìm thấy nhược điểm
của họ hòng diệt trừ tận gốc nhà họ
Nam Cung.
Chẳng qua, Nam Cung Thành dù
sao cũng đã từng là thành viên của
Long Tổ, hiển nhiên không thể để
nhược điểm của mình rơi vào tay
đối phương, nhưng mấy năm gần
đây cuộc sống của ông cụ rất gian
khổ mãi đến khi Trần Thanh xuất
hiện.
Dựa theo tình hình lúc ấy của nhà
họ Nam Cung lẽ ra phải bị giải
quyết bí mật, nhưng mà, không biết
quan hệ của thầy Trần Thanh và
Long Tổ như thế nào, sau khi được
thầy của Trần Thanh cứu, cuối cùng
chỉ phế bỏ tu vi của tất cả võ giả
nhà họ Nam Cung mà không truy
cùng giết tận.
Đây cũng là lý do tại sao con cưng
của bọn họ, Nam Cung Yến gả cho
Trần Thanh, họ không phản đối mà
ngược lại còn rất ủng hộ, lý do lớn
nhất chính là thầy của Trần Thanh.
Lúc này, Nam Cung Yến đã chuẩn bị
bộ dụng cụ pha trà xong, nhưng khi
cô nghe ông cụ kể lại câu chuyện
của nhà họ Nam Cung, cô cảm thấy
hơi ngẩn ngơ.
"Ông nội, sao cháu chưa từng nghe
ông nói đến chuyện đó vậy?", Nam
Cung Yến hiếu kỳ hỏi.
"Nói cho cháu thì có ích gì? Chênh
lệch thực lực giữa nhà họ Nam
Cung chúng ta và nhà họ Mộ Dung
càng lúc càng lớn, giờ đã không còn
khả năng vượt qua", Nam Cung
Thành lắc đầu, hiển nhiên là ông cụ
không muốn Nam Cung Yến bị cuốn
vào vòng xoáy tranh đấu này.
"Trước kia thầy cháu đã thoả thuận
với nhà họ Mộ Dung rồi, nhà họ sẽ
không động đến nhà họ Nam Cung,
nhưng mà lần này, lão già đây tức
giận rồi", đôi mắt Nam Cung Thành
mang theo sự lạnh lẽo, nhẹ nhàng
nói.
Lần này, hành trình đến thủ đô của
Trần Thanh không có chút ý định
che dấu, thế nên, bên Nam Cung
Thành dĩ nhiên biết tất cả hành
động của Trần Thanh ở thủ đô, còn
có cả việc Mộ Dung Phong dẫn
người bắt đám Nam Cung Yến lại,
tất cả đều khiến cho người ông hiền
từ Nam Cung Thành tức giận.
"Ông nội, ông đã nói rồi, chênh lệch
thực lực giữa nhà họ Nam Cung và
nhà họ Mộ Dung quá lớn, dù ông có
tức thì làm được gì đâu?", Nam
Cung Yến không hề sợ hãi ông nội
mình mà nói thẳng sự thật.
"Cái con bé này, không phải là do
ông đau lòng các cháu à", nghe
thấy cháu gái mình nói thế, gương
mặt già nua của Nam Cung Thành
đỏ bừng, sau đó ông cụ ngượng
ngùng nói.
"Ông nội, ông đừng tức giận, tức
giận không tốt cho sức khỏe,
chuyện này cứ giao cho cháu xử lý,
quả thật cháu cũng rất tức giận,
bọn chúng không nên, tuyệt đối
không nên chạm vào cô gái của
cháu. Ông cứ yên tâm, cháu nhất
định sẽ cho Yến một lời giải thích",
Trần Thanh cam đoan nói.
Dẫu Nam Cung Thành không nhắc
đến chuyện này thì Trần Thanh
cũng sẽ không thể nào buông tha
cho nhà họ Mộ Dung, bọn chúng
năm lần bảy lượt ra tay với anh và
những người bên cạnh anh, chuyện
này tuyệt đối không thể tha thứ.
"Ông nội, lâu lắm rồi cháu không
gặp ông, nhớ ông quá đi…, để
không còn nhớ ông nữa, hay là ông
ở chung với bọn cháu luôn đi", đúng
lúc đó, Nam Cung Yến thấy Trần
Thanh nháy mắt với mình, cô nghĩ
ngay đến lời Trần Thanh nói ở trong
xe, nên giờ cô lập tức nói với ông
nội.
"Con bé này, nếu nhớ ông nội thì
đến đây thăm ông là được, cớ sao
lại để bộ xương già này của ông
chịu giày vò chứ, hơn nữa, ở đây có
rau có trái, đến chỗ bọn cháu thì có
cái gì đâu, ông mới không thèm đi",
Nam Cung Thành lắc đầu, kiên
quyết từ chối.
"Ông nội, cháu có thể xem rau củ
quả mà ông trồng không?", lúc này
Trần Thanh bỗng mở miệng, khiến
cho Nam Cung Yến nén lại những
lời muốn nói.
"Tất nhiên rồi, mấy cái này đều là
do tự tay ông gieo trồng, tuyệt đối
không có thuốc trừ sâu hay phân
bón hoá học, tất cả đều là chất hữu
cơ tự nhiên", nghe Trần Thanh nói
vậy, Nam Cung Thành đắc ý cười
lớn, hào hứng giới thiệu nói.
"Ông nội, ông trồng quả này không
ngon gì cả, quá dở", Trần Thanh đi
đến gốc cây mận, thấy một quả
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!