Chương 599: Có lý ấy chứ
Hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu
vào, Nam Cung Yến lười biếng mở
mắt ra, nhìn Trần Thanh đang ngủ
rất say bên cạnh mình, khóe môi nở
một nụ cười hạnh phúc.
Nhớ lại chuyện tối qua, cô ngượng
quá đi mất.
"Không ngờ nhìn anh ngủ cũng
thoải mái thật", nhìn gương mặt góc
cạnh và anh tuấn của anh, lòng
Nam Cung Yến nồng cháy như lửa.
"Vợ à, lần sau khen anh phải lựa lúc
anh không ngủ đấy nhé", cô đang
ngẩn ngơ ngắm Trần Thanh thì anh
đột nhiên mở mắt ra, trở mình đè
cô xuống, sau đó...
"A... Không được..."
Nam Cung Yến yêu kiều la lên, sau
đó trong phòng lại vang lên mấy
tiếng động kỳ lạ.
Mãi đến lúc mặt trời lên cao, hai
người mới chịu dậy.
"Chồng, tu vi của em...", sau khi
thức dậy, bất cẩn làm gãy chốt cửa
và van vòi sen, còn đẩy vỡ cả cửa
sổ, cô hoảng hốt chạy đi tìm Trần
Thanh.
"Ha ha... Bây giờ em là Tiên Thiên
đại thành rồi, phải cẩn thận, bây giờ
em vẫn chưa kiểm soát lực được
đâu", nghe Nam Cung Yến nói vậy,
anh bật cười.
Thật ra anh cũng rất ngạc nhiên,
phải biết rằng tối qua lúc làm tình
với cô, thực lực của cả hai đều tăng
một cách ngạc nhiên, tu vi của anh
tiến thẳng lên tiểu thành võ tông.
Điều khiến anh khiếp sợ hơn là cảnh
giới của cô đột phá cả Tiên Thiên
đại thành, quả thật là đổi mới thế
giới quan của anh.
Rồi anh lại nghĩ rằng, hóa ra
nguyên nhân tại sao lão già lại bảo
anh cưới Nam Cung Yến là như vậy,
đây hoàn toàn là sắp xếp có chủ
đích của ông ấy.
"Ơ... Thật không?", cô nghe Trần
Thanh nói thế thì hai mắt sáng
ngời, sau đó cảm nhận thực lực của
mình xem thế nào, quả thật cô đã
đạt tới Tiên Thiên đại thành như
anh nói.
"Tuy tu vi của em đã vào tầng bảy
rồi nhưng khả năng khống chế sức
mạnh vẫn chưa đạt đến mức đó,
mấy ngày tới em phải học cách
kiểm soát lực lượng trong cơ thể
mình", Trần Thanh bất đắc dĩ nói.
Tai hại của việc thực lực tăng lên
quá nhanh là ở chỗ đó, nhưng may
mà trước đây Nam Cung Yến đã trải
qua việc này nên không quá bất
ngờ.
"Mau dậy thôi, chắc họ cười chết
em rồi!", thấy dáng vẻ như chưa ăn
no của anh, cô thẹn thùng gắt lên.
"Rồi rồi, dậy đây, thật sự không
muốn dậy chút nào, bảo sao ai cũng
nói anh hùng nguyện chết dưới hoa
hồng, quá là có lý ấy chứ", mỗi khi
đứng trước mặt Nam Cung Yến, anh
thật lòng chỉ muốn ôm cô mãi mãi,
chưa bao giờ anh muốn ngủ nướng
đến vậy.
Sau khi rời giường, Trần Thanh và
Nam Cung Yến đi ra đại sảnh. Lúc
nhìn thấy đồ vật trong này, cô biết
Từ Tịnh Nhã và những người khác
đã đến.
"Ôi chao, chắc chắn là họ đã biết
rồi, em biết gặp người khác kiểu gì
đây! Thôi xong, quá mất mặt!", cô
nhìn ra ngoài rồi lập tức che mặt,
hai má nóng bừng.
"Sợ gì chứ? Chúng ta là vợ chồng
được pháp luật công nhận, cái này
có gì để ngượng đâu?", thấy dáng
vẻ này của cô, anh phì cười, ôm cô
an ủi.
"Em ở đây chờ một lát, anh đi nấu
bữa sáng", Trần Thanh vỗ vai cô,
để cô ngồi xuống sô pha rồi vào
phòng bếp hì hục nấu ăn.
Từ phòng khách nhìn anh đang bận
rộn trong bếp, lòng Nam Cung Yến
tràn đầy hạnh phúc. Ai cũng nói
rằng đàn ông đẹp trai nhất là khi
nghiêm túc, bây giờ cô nhìn anh thế
nào cũng thấy anh đẹp trai cả, lại
còn đẹp trai ba trăm sáu mươi độ
không góc chết nữa chứ.
Trần Thanh đang nấu ăn, Nam
Cung Yến ngây ngốc ngắm chồng
thì cửa mở, Từ Tịnh Nhã và những
người khác lặng lẽ đi vào.
Anh đang nấu ăn nhưng cũng phát
hiện ra, còn Nam Cung Yến đang
ngắm anh thì không hề có cảm giác
gì.
Tiếp theo, mọi người cứ nhìn cô
như thế, cô vẫn ngắm Trần Thanh
say đắm như thế, bầu không khí cả
phòng khách vô cùng kỳ quặc.
Nhưng dù sao cũng đã là một võ giả
Tiên Thiên đại thành, chẳng mấy
chốc Nam Cung Yến đã nhận ra có
gì đó sai sai, lập tức quay đầu lại.
Vừa nhìn thấy nhóm Từ Tịnh Nhã
thì cô thất thanh la lên.
"Cậu... Mọi người đến đây từ lúc
nào thế?", Nam Cung Yến ngỡ
ngàng nhìn họ.
"Bọn mình đến lâu lắm rồi, ai đó
giữa ban ngày ban mặt mà rải cơm
chó, bọn cẩu độc thân này thật là
đau lòng quá mà!", Từ Tịnh Nhã là
bạn thân của cô, chạy đến ấm ức
than vãn.
"Hầy, xong rồi, nam thần của tôi
hoàn toàn suy đồi rồi", Dương Lệ
thở dài, phiền muộn nói.
Đám người cười nói ầm ĩ làm cho
Nam Cung Yến vốn hơi mất tự
nhiên thả lỏng được phần nào.
Trần Thanh đang làm cơm nhưng
chợt nhận được một cú điện thoại,
sắc mặt anh bỗng thay đổi.
"Mọi người ở nhà chờ một chút, tôi
ra ngoài có việc", Trần Thanh đi ra
khỏi phòng bếp với sắc mặt khó coi,
anh nhanh chóng cởi tạp dề ra,
đồng thời nói với Nam Cung Yến và
những người khác.
"Đại ca, có chuyện gì sao? Bọn em
đi với anh!", thấy dáng vẻ này của
anh, Tật Phong biết chắc chắn đã
xảy ra chuyện lớn, nếu không thì
đại ca tuyệt đối sẽ không lộ ra vẻ
mặt đó, bởi vì một khi anh có vẻ
mặt đó đồng nghĩa với việc có
người gặp nạn rồi.
"Tật Phong, các cậu theo tôi, Ưng
Chuẩn ở lại, đến ổ chim ưng của
cậu!", Trần Thanh gật đầu rồi dặn
riêng Ưng Chuẩn.
"Rõ, đại ca!", cậu ta vốn hơi khó
chịu, nhưng vừa nghe thấy vế sau
đó thì sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Ổ chim ưng có nghĩa là vị trí đánh
lén, sau khi đến hồ Lộc Minh, cậu ta
tìm ra được vị trí đánh lén tốt nhất,
mà Trần Thanh nói cậu ta đi ổ chim
ưng tức là bảo vệ nơi này, đề phòng
kẻ thù xuất hiện.
"Đại ca, em đi chung với Ưng Tử",
Cẩu Tử bất chợt lên tiếng. Vì tay
súng bắn tỉa chỉ phụ trách khu vực
tầm xa nên sẽ rất nguy hiểm nếu có
người tiếp cận được Ưng Chuẩn,
trong số những người ở đây thì Cẩu
Tử có khả năng cận chiến mạnh
nhất nên để cậu ta bảo vệ Ưng
Chuẩn là cách giải quyết tối ưu.
"Được, cậu cũng ở lại", Trần Thanh
gật đầu rồi nhìn về phía Nam Cung
Yến: "Vợ, em ở nhà nhé, lát nữa
nếu có kẻ thù xông vào, em chỉ cần
đánh ngất hoặc đánh tàn phế kẻ đó
là được".
"Vâng!", mặc dù cô không biết sẽ
có nguy hiểm gì, nhưng cô hiểu
rằng ngoài Trần Thanh ra thì ở đây
cô là người mạnh nhất, cô phải
đứng ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!