Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 601:

Trần Thanh đi vội vàng, không cầm 

theo loại thuốc có thể đầu độc tông 

sư võ đạo, nếu không thì căn bản là 

không phải phiền phức như thế này.

“Cẩu Tử, tới đây”, Trần Thanh ra 

hiệu với Cẩu Tử đang ngồi ở trong 

xe, để cậu ta tới bên cạnh mình.

“Đại ca, sao vậy?”, Cẩu Tử nhanh 

chóng đi tới bên cạnh Trần Thanh, 

mở miệng hỏi.

“Một lúc nữa cậu đi vào từ cửa 

trước, tôi đi vào từ cửa sau, tôi ra 

hiệu cho cậu thì cậu tiến lên, hấp 

dẫn sự chú ý của người bên trong. 

Sau đó tôi đi cứu người, việc mà 

cậu cần làm chính là cố gắng hết 

sức để bảo vệ tính mạng của chính 

mình”, Trần Thanh nói với Cẩu Tử.

“Vâng, đại ca”, Cẩu Tử gật đầu.

Trần Thanh lách mình lao thẳng ra 

cửa sau, trong giây lát đã ra phía 

sau, anh sử dụng mắt nhìn xuyên 

thấu của mình, phát hiện quả nhiên 

ở cửa phía sau có người đang đứng 

bảo vệ, chỉ có điều, anh đã lặng yên 

không một tiếng động mà giải quyết 

xong gã đó.

Trần Thanh thu lại hơi thở toàn 

thân mình, đi tới vị trí cách sân 

khấu trong quán rượu tương đối 

gần, ẩn núp ở đó.

Sau đó, Trần Thanh truyền âm cho 

Cẩu Tử.

“Rầm!”

Đúng lúc này, cửa lớn ở phía ngoài 

bị đá văng một phát, bóng dáng 

Cẩu Tử từ bên ngoài vọt vào.

“Bắt nó lại cho tao”, ông già đứng ở

vị trí trung tâm đột nhiên mở to 

mắt, quát lên với năm sáu tên áo 

đen đứng đằng sau mình.

Năm người bọn họ phản ứng lại rất 

nhanh, đánh thẳng về phía Trần 

Thanh, bọn họ không hề có ý muốn 

nương tay, vừa ra tay đã muốn 

chém giết Cẩu Tử.

Mặc dù thực lực của Cẩu Tử kém 

bọn họ một chút, nhưng kinh 

nghiệm chiến đấu của Cẩu Tử

phong phú vô cùng, cộng thêm Tiêu 

Dao Bộ mà Trần Thanh truyền thụ

cho cậu ta, trong lúc nhất thời, năm 

người kia dùng hết tất cả sức lực 

của mình cũng không thể bắt được 

cậu ta.

“Thật sự là đám vô dụng”, ông già 

kia thấy thế, lập tức hừ lạnh một 

tiếng, sau đó ông ta bỗng nhiên 

đứng dậy, chuẩn bị ra tay.

Mà đúng lúc này, Trần Thanh đột 

nhiên từ phía sau vọt ra, hung hăng 

đánh một đấm về phía giữa lưng lão 

già kia.

“Đáng chết”, lão già cảm nhận được 

sự uy hiếp từ phía sau, lập tức gầm 

lên một tiếng, đột nhiên quay 

người, đón lấy nắm đấm của Trần 

Thanh.

Anh hoàn toàn không trốn tránh, 

nắm đấm của hai người hung hăng 

đụng vào nhau.

Dưới nắm đấm của Trần Thanh, lão 

già trực tiếp đánh nổ cánh tay kia, 

sau đó nắm đấm của anh không hề

nể nang mà nện lên vai ông ta, 

khiến cả nắm đấm của lão già kia 

đánh lên một cây cột, cả người ông 

ta bị khảm vào trong cây cột ấy.

Làm xong những việc này, Trần 

Thanh hoàn toàn không chịu dừng 

lại, mà đi thẳng tới bên cạnh Tô 

Hồng Mị, bóp nát dây thừng đang 

trói cô ta, sau đó chậm rãi truyền 

chân khí trong cơ thể mình vào 

người cô ta.

Động tĩnh của Trần Thanh bên này 

đã dọa cho đám người đang vây 

đánh Cẩu Tử giật mình, nhìn thấy 

người dẫn đầu của bọn chúng bị

đánh thê thảm như vậy, lập tức tất 

cả đều luống cuống.

Mà Cẩu Tử biết mình không phải đối 

thủ của bọn chúng, cho nên ngay 

khi đám người đó vừa mới ngây ra 

đã vọt thẳng ra khỏi vòng vây của 

bọn họ, chạy tới bên cạnh Trần 

Thanh.

Năm người kia hoàn toàn gục ngã, 

có thể dùng một chiêu đã giết luôn 

võ đạo tông sư, thực lực tất nhiên 

là phải mạnh đến mức không thể

chịu nổi, bọn chúng hoàn toàn 

không phải là đối thủ.

Thực ra, nếu như không phải những 

người này lấy Tô Hồng Mị làm con 

tin, thì Trần Thanh hoàn toàn chẳng 

sợ gì cả mà sẽ vọt thẳng tới luôn.

Năm người kia biết là nếu lúc này 

không đi thì sợ rằng cũng chẳng có 

cơ hội mà đi nữa.

Lúc này, năm người bọn chúng 

phóng thẳng ra bên ngoài, chỉ là 

ngay khi ấy có một giọng nói vang 

lên bên tai bọn chúng: “Nếu như 

bọn mày dám đi ra khỏi quán bar 

này một bước, thì tao sẽ khiến 

chúng mày phải hối hận vì còn 

sống”.

Nghe thấy âm thanh cảnh cáo này, 

sắc mặt của năm người bọn chúng 

nhìn vô cùng khó coi, bởi vì bọn 

chúng biết, nếu như thật sự dám rời 

đi, như vậy thứ chờ đợi bọn chúng 

chắc chắn là sự thống khổ vô tận, 

bọn chúng thật sự không dám đánh 

cược.

Trần Thanh không có thời gian để ý 

đến bọn chúng, bởi vì lúc này trên 

người Tô Hồng Mị đã tồn tại một 

luồng hơi thở vô cùng khó chơi. Nếu 

như không phải thực lực của Trần 

Thanh đã đạt tới cảnh giới như hiện 

tại, chỉ bằng vào chân khí ở trình độ

Tiên Thiên cảnh thì căn bản là 

không có cách nào để loại bỏ hết 

được.

Có thể coi là như thế, nhưng Trần 

Thanh cũng phải mất hết sức lực 

hơn nửa ngày, cuối cùng mới có thể

hoàn toàn loại bỏ được hơi thở

trong người Tô Hồng Mị.

Loại hơi thở khó chơi như vậy khiến 

Trần Thanh phải nhíu mày, bởi vì 

anh hoàn toàn không nghĩ tới, trong 

cơ thể Tô Hồng Mị lại có hơi thở

như thế này tồn tại, lấy thực lực của 

năm tên kia và lão già thì tuyệt đối 

không thể để lại hơi thở như thế

này được, chẳng lẽ còn có cao thủ

khác đang ở đây?

Nghĩ tới đây, Trần Thanh ôm Tô 

Hồng Mị nhanh chóng đứng dậy, 

bởi vì anh vừa mới cảm thấy có một 

luồng sát ý bén nhọn đâm vào mi 

tâm, không hề do dự, Trần Thanh 

đá một cước khiến Cẩu Tử bay ra, 

còn mình thì ôm Tô Hồng Mị nhanh 

chóng phóng về phía ngược lại.

“Đùng…”

Ngay khi Trần Thanh ôm cô ta rời 

đi, một viên đạn hung hăng đâm 

xuống chỗ anh vừa mới đứng, nếu 

như không phải Trần Thanh phản 

ứng nhanh thì sợ là một phát súng 

này đã có thể xuyên qua đầu anh 

rồi, điều này khiến cho sự cảnh giác 

trong lòng Trần Thanh tăng gấp 

bội.

“Cẩu Tử, trốn thật kĩ, không được 

đứng dậy”, Trần Thanh dặn dò Cẩu 

Tử một câu, sau đó cũng ôm Tô 

Hồng Mị trốn đi.

“Đùng!”

Ngay khi Trần Thanh cho rằng mình 

đã trốn được rồi, đối phương hoàn 

toàn không có cách nào, thì một 

cảm giác nguy hiểm ập đến, Trần 

Thanh không hề do dự chút nào, 

ôm Tô Hồng Mị nhanh chóng giấu 

mình sau quầy rượu.

“Máy tầm nhiệt”, Trần Thanh và 

Cẩu Tử nhỏ giọng nói với nhau, dù 

sao thì cũng không có khả năng ở

khoảng cách xa như thế mà một 

người còn có thể nhắm chuẩn như 

vậy.

“Cậu đừng nhúc nhích, tôi đi lo tên 

đó”, Trần Thanh cẩn thận đặt Tô 

Hồng Mị xuống đất, sau đó hai chân 

hung hăng đạp xuống đất một cái, 

cả người phóng lên tận trời.

“Đùng…”

Ngay lúc này, lại một tiếng súng 

nữa vang lên, chỉ là Trần Thanh 

cũng đã trốn kịp, lần này thì anh 

trốn đằng sau một cây cột.

“Đùng đùng…”

Ngay khi Trần Thanh cho rằng tay 

súng bắn tỉa này chỉ có thể ngồi 

đợi, thì tay súng ấy lại nổ súng một 

lần nữa, lần này lại bắn trúng chỗ

cây cột của anh.

“Đáng chết, lại còn là đạn xuyên 

giáp”, khi cảm nhận được phát súng 

này có thể bắn xuyên qua được cả

nửa cây cột, Trần Thanh thầm 

mắng, không hề do dự chút nào mà 

vọt thẳng ra, anh vừa mới di 

chuyển, đạn kia chỉ có thể đuổi theo 

anh, chẳng qua là không có cách 

nào để khóa chặt Trần Thanh lại.

Trần Thanh không vội vàng ra ngoài 

tìm tay súng bắn tỉa, mà trước tiên 

là vọt tới chỗ mấy tên áo đen kia, 

đánh ngất bọn chúng, sau đó mới 

bắt đầu tìm kiếm tay súng bắn tỉa.

Tốc độ của Trần Thanh cực nhanh, 

chẳng bao lâu sau đã xông ra khỏi 

quán bar, tìm được vị trí của tay 

súng bắn tỉa kia.

Tay súng ở ngay trong căn hộ phía 

đối diện, tòa nhà đó cũng không 

nhiều tầng, nếu không thì rất khó 

có thể đánh lén được một quán bar.

Khi Trần Thanh xông được vào 

trong căn hộ thì tay súng bắn tỉa kia 

cũng không còn tấn công nữa, anh 

ta nhanh chóng thay quần áo, súng 

ngắm được đặt trên tầng ba cũng bị

anh ta bỏ lại, ngay sau đó, anh ta 

cởi quần áo trên người mình xuống, 

bên trong lại là một bộ quần áo 

được chuẩn bị xong từ lâu.

Sau đó anh ta lau mặt của mình, 

một người đàn ông lạnh lùng vô 

tình ban đầu đã nhanh chóng biến 

thành một người đàn ông nhìn qua 

có vẻ bình thường, tiếp theo, anh ta 

móc chìa khóa ở trong túi ra, đi ra 

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT