Chương 613: Bị bỏ hoang không ai
ở
Chờ đến lúc xe của Trần Thanh đi,
Hồ Tuấn Kiệt mới nhẹ lòng. Mỗi lần
đứng trước mặt Trần gia, hắn đều
không dám thở mạnh vì quá áp lực.
Nhìn về phía bố con nhà họ Tiết vô
cùng thê thảm dưới đất, Hồ Tuấn
Kiệt lạnh lùng nói: "Mạng của mấy
người thật là quá may mắn, may
mà đó là Trần gia đấy, chứ là tao
thì bọn mày đã thành ma từ đời nào
rồi".
"Tôi...Bọn tôi không biết cậu ta là
Trần gia, nếu biết thì có chết cũng
không dám kiếm chuyện với Trần
gia đâu!", mặt sưng tấy như một
con heo nhưng Tiết Hải lại không
dám oán hận chút nào.
"Do thằng chó đần độn này cả, nếu
không vì nó thì ông đây đã không
phải bầm dập thế này rồi!", nói một
lúc thì Tiết Hải lại giận dữ, giãy giụa
đứng dậy ngồi trên người con mình
mà đánh một trận.
Tiết Chính Nghĩa tự biết mình đuối
lý nên không dám phản kháng.
"Mang đi đi", Hồ Tuấn Kiệt vung tay
lên, nói tay chân mang hai bố con
ồn ào này đi.
Trần Thanh không nói gì trong suốt
đường đi, lúc trở lại hồ Lộc Minh thì
phát hiện có người đang chờ ở
ngoài cổng, người đến không phải
ai khác, chính là Bạch Thấm.
"Sao cô lại đến đây?", anh hơi ngạc
nhiên, dù đã nghĩ đến Long Tổ sẽ
cử người đến hỗ trợ nhiệm vụ lần
này nhưng không ngờ đó lại là Bạch
Thấm.
"Sao vậy? Không chào đón tôi à?",
cô ấy chu đôi môi nhỏ nhắn lên, rất
bất mãn vì thái độ của anh.
"Chào đón chứ, làm sao không chào
đón được? Vào đi!", Trần Thanh nói
nhanh, anh cũng không muốn ở đây
cãi vã với Bạch Thấm.
"Thế mới được chứ", cô ấy hừ lạnh,
mở cửa lên xe.
"Tổ trưởng cử tôi đến để giúp anh
hoàn thành nhiệm vụ nên sắp tới
chúng ta sẽ hợp tác với nhau", Bạch
Thấm chủ động nói rõ với Trần
Thanh.
"Đã đến giúp đỡ thì phải nghe theo
lệnh của tôi, tôi không mong có một
đồng đội không nghe lời đâu", anh
thản nhiên đáp.
"Rõ", nghe thấy câu nói đầy cứng
rắn của anh, cô ấy hơi ấm ức nhưng
vẫn quật cường gật đầu.
Hồ Biện rất ngạc nhiên vì Trần
Thanh lại có một mặt khác như thế,
một cô gái xinh đẹp hiếm có thế
này mà anh vẫn lạnh lùng vô tình
thật.
Xe lái đến biệt thự số hai, lúc này
trong biệt thự chỉ có mỗi mình Nam
Cung Yến.
"Giang Tử Phong, cậu đến biệt thự
số hai đi", Trần Thanh xuống xe rồi
gọi cho cậu ấy.
"Hai người ở đây chờ một lát nhé,
chút nữa Giang Tử Phong sẽ đến
sắp xếp chỗ ở cho hai người, sau đó
chúng ta sẽ thương lượng nhiệm
vụ", Trần Thanh không có ý cho hai
người đi vào, Bạch Thấm mà vào thì
vợ anh lại hiểu lầm mất.
"Bắt chúng tôi đứng ngoài cửa
không cho vào trước là sao?", Bạch
Thấm hơi tức giận, có khi nào người
được xem như công chúa nhà họ
Bạch như cô ấy bị đối xử như vậy
đâu? Bạch Thấm lập tức mở cửa
xuống xe.
"Anh không cho tôi vào, tôi cứ vào
đấy!", lẩm bẩm một câu, cô ấy tức
tối đi đến biệt thự.
"Này, cô...", Trần Thanh muốn ngăn
cản nhưng Nam Cung Yến lại đi ra
ngay lúc này.
"Sao thế chồng? Đây là?", cô đã
nghỉ ngơi được kha khá, thấy anh
về thì mừng rỡ đi ra, nhưng vừa
đến nơi thì thấy một cô gái xinh đẹp
tuyệt trần xuống xe, hơn nữa trông
còn khá quen mắt.
"Vợ à, hai người cũng biết nhau
đấy, em quên rồi sao? Cô ta từng
ám sát em", thấy Nam Cung Yến đi
ra, anh bất đắc dĩ nói.
"Ám sát em?", nghe Trần Thanh nói
vậy, quả nhiên cô bị thu hút sự chú
ý, cẩn thận nhìn Bạch Thấm, chợt
nghĩ đến cái gì.
"Cô...Cô là sát thủ kia", Nam Cung
Yến bật thốt, lập tức làm tư thế
chiến đấu.
"Em đừng lo, cô ta cùng phe với
mình", Trần Thanh nhanh chóng đi
đến ôm cô, thì thầm.
Anh giải thích thân phận của Bạch
Thấm cho cô nghe. Sau khi biết cô
ấy là người của Long Tổ, Nam Cung
Yến mới thở phào nhẹ nhõm, cũng
thực sự tha thứ sau khi biết cô ấy
chỉ vì bị Vu Thần Giáo kiểm soát
tâm trí nên mới làm chuyện đó.
"Em gái, vào thôi, vào trò chuyện
với chị", Nam Cung Yến kéo Bạch
Thấm vào biệt thự.
Thấy cảnh này, Trần Thanh vỗ trán
một cái. Anh định đưa hai người
này đi, còn mình thì về biệt thự
hâm nóng tình cảm với bà xã, giờ
thì hay rồi, hai cái bóng đèn cao áp
to đùng như nhau cùng ở đây thì
còn làm ăn gì được.
Cảm nhận được ánh mắt của anh,
cơ thể mềm mại của cô run lên,
quyến rũ trừng mắt nhìn anh.
"Tiếp theo chúng ta phải lập kế
hoạch. Vào ngày mười bảy, cũng là
ngày mai, họ sẽ tiến hành nghi thức
tế trời ở hồ Kiều Than, mà hồ Kiều
Than ở đâu thế?", Trần Thanh nói
ra thông tin mình lấy được ra rồi
nhìn về phía Hồ Biện.
Hồ Biện lớn lên ở thành phố Nam
Hải nên đương nhiên rất hiểu biết
về nơi này.
"Hồ Kiều Than cũng chẳng phải nơi
tốt lành gì, đó từng là một bến cảng
rất phồn hoa nhưng sau này bất
ngờ xảy ra một trận sóng thần,
cuốn chìm toàn bộ khách du lịch
trên bờ biển làm gần một trăm
người gặp nạn. Có thể nói rằng sự
kiện đó đã khiến cho cả Nam Hải
đều chấn động", Hồ Biện nghe xong
thì nuốt nước miếng, nói một cách
khó khăn.
"Người ta đồn nơi đó thường xuyên
có ma quỷ lộng hành, ban đầu vẫn
còn có người tiếp tục sống ở đấy
sau khi các tai nạn xảy ra, nhưng vì
sau đó liên tục phát sinh những vụ
việc đáng sợ nên dần dần dọn đi,
rồi nơi đó bị bỏ hoang không ai ở".
"Về sau, một số nhà phát triển
không tin có ma nên chuẩn bị phát
triển ở đó, kết quả không được mấy
ngày thì xuất hiện đủ thứ chuyện lạ,
cuối cùng không ai dám đến nữa".
"Ồ? Có chuyện đó nữa à?", nghe Hồ
Biện nói vậy, Trần Thanh nhíu mày.
Thứ bàng môn tả đạo Vu Thần Giáo
này chọn một địa điểm như thế để
làm nghi thức tế trời sợ là không chỉ
vì nơi đó vắng người, chắc chắn còn
có mục đích nào khác, chỉ là bây giờ
họ không biết rốt cuộc mục đích
của Vu Thần Giáo là gì.
"Ghê thế hả?", Nam Cung Yến giật
mình khi nghe câu chuyện rùng rợn
của Hồ Biện, lo lắng ôm lấy cánh
tay Trần Thanh, van nài: "Anh
không đi được không? Hay chúng ta
báo cảnh sát đi, ngày mai mấy
người đó làm nghi thức tế trời thì
bắt lại".
Nghe thấy câu này của cô, Bạch
Thấm trợn trắng mắt. Nam Cung
Yến này đúng là đóa hoa trong nhà
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!