Chương 616: Thần sử giáng trần
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa
hừng đông mà Trần Thanh và
những người khác đã trên đường lái
xe đến hồ Kiều Than, nhưng họ
không đi cùng nhau mà chia ra để
tránh rút dây động rừng, bị người
của Vu Thần Giáo phát hiện.
Khi bọn họ đến vị trí đã phân công
từ trước thì trời cũng vừa sáng.
Không sai, theo kế hoạch thì bọn
người Vu Thần Giáo sẽ bắt đầu
hành động khi mặt trời vừa lên, lúc
đó đốt lửa sẽ không gây chú ý, hơn
nữa giờ này hầu hết ai cũng còn
đang ngủ nên sẽ không bị phát
hiện.
Cẩu Tử lái xe, Tật Phong ngồi ở ghế
phó lái, còn Trần Thanh, Nam Cung
Yến và Bạch Thấm ngồi ở hàng sau.
Họ đều là những cường giả am hiểu
về cận chiến nên đương nhiên sẽ
hành động cùng nhau.
Còn về hồ Lộc Minh thì Trần Thanh
không hề lo lắng chút nào, dù sao
có bốn vị lão giả ở đó, ai mà đến hồ
Lộc Minh kiếm chuyện vào lúc này
thì thất bại là cái chắc.
Ban đầu nhóm Thẩm Tu định hành
động chung với nhóm Trần Thanh vì
dẫu sao Vu Thần Giáo này cũng
không phải thứ tốt lành gì cho cam,
nhưng anh không đồng ý, mục đích
của anh khi làm nhiệm vụ lần này là
rèn luyện cho họ.
Mặc dù Tật Phong và những người
khác đã bắt đầu tu luyện nhưng họ
vẫn chủ yếu dùng cách cũ vào giây
phút chiến đấu, thế nên muốn họ
chiến đấu như một võ giả thì nhất
định phải rèn luyện thật nhiều.
Là người dẫn dắt tổ chức Huyết
Lang đứng trên đỉnh thế giới ngầm
quốc tế, Trần Thanh hiểu rõ một
điều rằng nếu đặt bọn họ dưới sự
bảo vệ của anh thì không có cách
nào kích thích khả năng chiến đấu
thực sự của họ và cũng không thể
giúp họ chân chính trưởng thành.
Đúng như Nam Cung Yến đã nói,
bản thân không thể bảo vệ được
mọi người từng giây từng phút
được, bọn họ phải học cách chiến
đấu, đến cả một tổng giám đốc bá
đạo như Nam Cung Yến cũng cần
tự thân vận động thì không cần
phải nói đến nhóm Tật Phong đã ấp
ủ ngọn lửa trong lòng từ lâu.
Lúc sắp đến nơi, Trần Thanh liên hệ
với Hắc Kiện. Cậu ta đã di chuyển,
không một mực ở trong xe mà ẩn
núp.
"Vừa nhận được một tin tức không
tốt lắm, Hắc Kiện phát hiện đoạn
đường quốc lộ trong phạm vi hai
mươi kilomet có nhiều chỗ bị hư
hỏng ở nhiều mức độ khác nhau,
không thể lái qua, chúng ta phải bỏ
xe lại đi bộ thôi", anh hơi bất đắc
dĩ.
Mặc dù đã đoán trước được trên
quốc lộ sẽ có đủ thứ chướng ngại
vật nhưng Trần Thanh vẫn không
ngờ Vu Thần Giáo này quá là tỉ mỉ,
lợi dụng đặc điểm ma quỷ lộng
hành mà biến cả khu vực đường
kính hai mươi kilomet này thành
một vùng đất không người.
"Đi thôi", Nam Cung Yến không
chần chừ, mặc dù hai mươi kilomet
nghe rất đáng sợ nhưng cô đã là võ
giả Tiên Thiên, đi trên khoảng cách
dài thế này không thành vấn đề.
Mọi người xuống xe bắt đầu đi bộ,
Tật Phong và Cẩu Tử đeo hai cái
balo lớn, bên trong chứa vũ khí bí
mật do Trần Thanh cung cấp.
Tuy Bạch Thấm rất tò mò vũ khí bí
mật mà anh nói nghĩa là gì nhưng
cũng không hỏi nhiều, đến lúc cuộc
chiến bắt đầu là biết thôi.
Trong số bọn họ không có ai yếu
kém, tốc độ đều rất nhanh, tăng tốc
đi một đường chưa được nửa tiếng
đã đến hồ Kiều Than.
Nhờ vào đôi mắt xuyên thấu của
Trần Thanh, mọi người không cần
phải giảm tốc giữa chừng mà vẫn
duy trì tốc độ cao đến một vị trí cao
gần hồ Kiều Than.
"Trước tiên mọi người núp ở đây
chờ tín hiệu của tôi, lấy ống nhòm
ra hết đi", Trần Thanh dặn dò mọi
người rồi nhìn về phía Nam Cung
Yến, nói: "Vợ, em tự chú ý an toàn
nhé".
"Được rồi, đừng dài dòng, đi nhanh
rồi phát tín hiệu cho bọn em đi", cô
lập tức thẹn thùng, không ngờ anh
lại quan tâm với mỗi mình ngay
trước mắt nhiều người như vậy,
nhưng lòng cô vẫn cảm thấy thật
ngọt ngào.
Trước khi đi, Trần Thanh nháy mắt
với Cẩu Tử và Tật Phong rồi mới rời
khỏi đây.
Hai người đương nhiên biết ý của
đại ca là gì. Tuy thực lực của chị
dâu quả thật rất mạnh nhưng cô lại
không có kinh nghiệm chiến đấu cơ
bản, nhất là trong cuộc chiến sinh
tử thế này, chỉ cần hơi lơ là chút
thôi là có thể nguy hiểm đến tính
mạng ngay. Vì vậy có hai kẻ cuồng
chiến đấu với kinh nghiệm phong
phú ở đây sẽ yên tâm hơn nhiều.
Bạch Thấm đang đứng cạnh thầm
chua xót trong lòng. Mặc dù từ lâu
cô ấy đã biết Trần Thanh có vợ rồi,
hơn nữa còn rất tốt với vợ mình
nhưng không ngờ tình cảm giữa hai
người lại sâu sắc đến vậy, muốn đạt
được tâm nguyện sợ rằng hơi khó
khăn.
Trần Thanh như một con ma vậy,
ban đầu Nam Cung Yến và những
người khác còn nhìn thấy được qua
ống nhòm, về sau thì không thể biết
được anh đang ở đâu.
Thế rồi nhóm người Nam Cung Yến
không nhìn anh nữa mà đặt sự chú
ý lên tế đàn lớn ở chính giữa hồ
Kiều Than.
Lúc này, tế đàn đã được đốt lửa,
ngọn lửa khổng lồ cao chừng hai
mét, phía trước tế đàn ngoại trừ
mấy cây cột sắt ra thì có một cái
bàn đặt đầy đồ tế trên đó.
Vài người đã bắt đầu tụ tập trước tế
đàn, chưa đến mười phút sau thì ở
đó có ít nhất hai đến ba trăm người,
chẳng qua họ đều đứng dưới tế
đàn.
Khi tia nắng đầu tiên ló dạng, mười
mấy người đi ra từ căn nhà bên
cạnh ngạo nghễ đi tới tế đàn.
Lúc những người này đến gần nơi
tập trung, đám đông từ từ tách ra
một con đường rồi làm một hành
động khiến cho nhóm Nam Cung
Yến rất kinh ngạc, đó là quỳ xuống,
mà khuôn mặt của họ tiều tụy vô
cùng.
Mười mấy người kia cảm nhận được
sự kính sợ ấy thì đầu càng ngẩng
cao, vẻ kiêu ngạo trên mặt càng rõ
nét, hiển nhiên là rất hưởng thụ
cảm giác được người người kính
ngưỡng quỳ lạy.
Khi đã lên trên tế đàn, mười mấy
người này cũng đột nhiên quỳ
xuống đất, cất giọng hô lên: "Kính
xin thần sử giáng trần!"
"Kính xin thần sử, kính xin thần sử,
kính xin thần sử!", những giáo đồ
cuồng nhiệt ở bên dưới đồng thời
cao giọng hô lên.
Ngay lúc đó, một bóng người từ
trên trời hạ xuống như thiên thần
hạ phàm, đứng trên tế đàn.
"Vu Thần, thần sử, Vu Thần, thần
sử...", thấy cảnh này, các giáo đồ
vốn đã cuồng nhiệt càng điên cuồng
hét lên, ai nấy đều như đã hóa rồ.
"Các giáo dân yêu mến, đứng lên
đi, Vu Thần đã cảm nhận được tấm
lòng thành của mọi người", thần sử
vừa từ trên trời giáng xuống thấy
vậy thì đột nhiên vung hai tay lên,
ngọn lửa thật cao chợt nổi phừng
phừng, phóng lên độ cao chừng
năm mét.
"Trần Thanh, sao...Sao anh ấy lại ở
trong đó vậy?", Nam Cung Yến đột
nhiên chỉ vào một người trong đám
đông, lo lắng la lên.
"Đại ca nằm vùng đây mà", Tật
Phong và những người khác cũng
nhanh chóng nhìn sang, đúng lúc
nhìn thấy Trần Thanh đang hơi ngồi
xổm trong đám đông.
Đã đi thám thính tình hình thì
đương nhiên anh sẽ chọn cách ổn
thỏa nhất, nấp trong đám đông sẽ
không gây ra chuyện gì, dù sao có
nhiều người thế này, không thể nào
ai cũng biết mặt nhau được.
Ngặt nỗi có một điều làm Trần
Thanh bực mình là những người
này lại quỳ xuống, nếu không quỳ
thì e là sẽ bị vạch trần ngay nên
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!