Chương 619: Tam Quỷ Kiếp trận
“Cậu đi chết đi cho tôi”, lúc này
khuôn mặt của thần sử cực kỳ xấu
xí, đánh nổ người của hắn ta ở
trước mặt nhiều người như vậy,
khiến cho hắn ta mất hết mặt mũi.
Dù sao thì ở đây có rất nhiều tín đồ
đều nhìn thấy, nếu như hắn ta
không thể gỡ hòa một phần thì e
rằng tín ngưỡng ở trong lòng những
kẻ cuồng tín này sẽ bị lung lay.
Thần sử hét lên một tiếng thật lớn,
tốc độ cả người cực nhanh, chỉ
trong nháy mắt đã nhảy tới trước
mặt Trần Thanh, hung hăng đánh
một chưởng về phía anh.
“Muốn chơi trò tâm nhãn với tôi à,
ông vẫn còn kém một chút”, Trần
Thanh đã phân tích những chuyện
người này sẽ làm thông qua đôi mắt
xuyên thấu, người này không phải
muốn tấn công anh, mục tiêu của
hắn ta là Cố Lăng Nhi ở sau lưng
anh.
Trần Thanh không né tránh, mà
đánh ra một quyền một cách quyết
liệt, buộc người này không thể
không chuyển trọng tâm chiến đấu
về phía mình.
“Thật là thú vị”, thần sử nghênh
đón một chưởng với Trần Thanh,
sau đó lùi lại vài bước. Tuy rằng
ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng
trong lòng hắn ta đã vang lên tiếng
chuông báo động.
“Đưa cô ta đi đi”, thần sử nở nụ
cười xấu xa, sau đó ra vẻ hào
phóng mà nói.
"Cứu chúng tôi với!"
"Làm ơn, hãy cứu chúng tôi".
"Trong nhà còn có bố mẹ già và con
nhỏ, tất cả đều đang chờ tôi nuôi
sống, hãy cứu tôi với".
Ngay khi thần sử vừa dứt lời, những
người sẽ bị hỏa thiêu cùng với Cố
Lăng Nhi bỗng nhiên nhìn thấy hy
vọng, lập tức dùng sức hét lớn.
“Trần Thanh, cứu bọn họ đi, bọn họ
cũng rất đáng thương”, Cố Lăng Nhi
nhìn thấy cảnh này thì trong lòng
chợt sinh ra sự đồng cảm, lập tức
nói với Trần Thanh.
Cô ta nghĩa chắc chắn Trần Thanh
sẽ ra tay.
“Câm miệng, sống chết của các
người thì liên quan gì đến tôi? Tại
sao tôi phải cứu các người”, sắc mặt
của Trần Thanh lại cực kỳ xấu, quát
những người đó.
Nghe được những lời này của Trần
Thanh, mấy người kia đều ngạc
nhiên rồi sau đó niềm hi vọng ở
trong mắt bọn họ đều tan tành.
"Tại sao? Rõ ràng là anh có khả
năng cứu bọn họ, bọn họ rất đáng
thương, tại sao anh lại máu lạnh
như vậy?", lúc này Cố Lăng Nhi nổi
giận mà công kích Trần Thanh bằng
lời nói.
"Bọn họ có liên quan gì đến tôi
không? Tại sao tôi phải mạo hiểm
lớn như vậy để cứu bọn họ?", Trần
Thanh hừ lạnh rồi không khách sáo
mà đáp trả lại Cố Lăng Nhi.
Nghe thấy Trần Thanh nói vậy, vẻ
mặt của Cố Lăng Nhi lập tức thay
đổi nhưng cô ta cũng không dám
nói cái gì nữa.
Mà sắc mặt của vị thần sử kia cũng
không được tốt lắm, trên tay hắn ta
xuất hiện thêm một chiếc bật lửa,
trực tiếp châm lửa.
“Nếu cậu đã không quan tâm đến
bọn họ, vậy thì lấy bọn họ làm hiến
tế đi”, thần sử mỉm cười xấu xa, giơ
bật lửa ở trong tay lên, thản nhiên
nói.
“Thần sử, anh ta chính là Trần
Thanh, là mục tiêu của chúng ta”,
đúng lúc này, có thêm ba người từ
phía xa đi tới, mà hơi thở của ba
người này đều vô cùng mênh mông,
nhìn thoáng qua cũng biết bọn họ là
cường giả.
"Cái gì? Cậu chính là Trần Thanh?
Hừ, vốn dĩ tôi đã muốn thả cậu đi,
nhưng không ngờ cậu lại tự mình
đến địa bàn của chúng tôi, vậy thì
không thể giữ cậu được nữa", thần
sử nghe vậy thì trong mắt chợt hiện
lên ý cười hung ác, tàn nhẫn.
“Bày Tam Quỷ Kiếp trận bắt cậu ta
cho tôi”, thần sử nói thẳng với ba
người vừa mới tới.
“Vâng, thần sử”, nghe thấy lời nói
của thần sử, ba người kia đáp lại.
Trần Thanh hơi cau mày, thực lực
của ba người này vừa mới đạt tới
trình độ võ đạo tông sư, nhưng anh
lại có cảm giác khủng hoảng nhàn
nhạt từ trên ba người bọn họ, điều
này làm cho anh hơi ngạc nhiên.
Phải biết rằng Trần Thanh đã từng
đánh bại đỉnh phong võ tông, ba
người này vừa mới vào cảnh giới
tông sư, lại có thể mang đến cho
anh cảm giác như vậy, đúng là có
hơi thú vị.
Sau đó Trần Thanh lại cảm thấy hối
hận, đáng lẽ nên để cho một trong
bốn người Thẩm Tu tới đây mới
đúng, nếu không thì sẽ không có ai
để ý đến tên thần sử kia.
“Nào, hãy để cho tôi xem thực lực
của các người một chút, để xem có
đỡ nổi một chiêu hay không”, Trần
Thanh lên tiếng khiêu khích trước,
hiển nhiên là muốn làm cho cảm
xúc của đối phương bị dao động.
Cả ba người đều không bị những lời
này tác động mà trực tiếp vây
quanh Trần Thanh, đồng thời trong
tay bọn họ lại có thêm một thanh
kiếm quái dị, kiếm không thẳng mà
là cong, hơn nữa ở thân kiếm còn
có những lỗ thủng to nhỏ khác
nhau.
Ba người bọn họ vung thanh kiếm
quái dị ở trong tay, một làn sóng
âm thanh lờ mờ lập tức truyền đến,
chui thẳng vào trong tai của Trần
Thanh và Cố Lăng Nhi.
“Hừm…Hãy bịt tai lại, đừng nhìn
bọn họ, nằm lên lưng tôi”, vẻ mặt
của Trần Thanh thay đổi, trong
miệng phát ra một âm tiết, sau đó
anh xé rách một góc áo đưa cho Cố
Lăng Nhi ở đằng sau, sắc mặt của
cô ta rất khó coi, ánh mắt hơi mê
man.
Bị tiếng nói có chứa tinh thần lực
của Trần Thanh đánh thức, Cố Lăng
Nhi thở dài, sau đó nhét góc áo vào
lỗ tai của mình, lúc này mới thở
phào nhẹ nhõm.
Vốn ba người kia đang lộ ra vẻ mặt
tươi cười cùng với ánh mắt đắc chí
khi nhìn Trần Thanh và Cố Lăng
Nhi, nhưng khi anh đánh thức Cố
Lăng Nhi và bảo cô ta bịt tai lại, bọn
họ biết chuyện này xong rồi, chiêu
thứ nhất đã kết thúc.
“Muốn chết”, trong mắt Trần Thanh
hiện lên một tia lạnh lẽo, trực tiếp
lao thẳng về phía ba người bọn họ
mà không do dự một chút nào.
Trong nháy mắt đã tới trước mặt
một người trong số đó, đá ra một
cước, người này không có một chút
sức nào để phản kháng, cứ thế mà
bị đánh bay ra ngoài.
Nhưng mà Trần Thanh lại cau mày,
bởi vì anh cảm thấy bản thân mình
như đá lên bông, lẽ ra không thể
đánh bay ra ngoài mới đúng, nhưng
mà hắn ta lại bị anh đánh bay, cái
này đúng là có hơi đáng sợ.
“Khặc khặc...Thật thú vị, đến đây
tiếp đi”, sau khi người kia bị Trần
Thanh đá văng về sau rồi lại bắn
ngược trở về như một quả bóng.
Ngay sau đó, ba người hợp thành
trận pháp, đồng thời đè ép về phía
Trần Thanh.
Hơi thở của ba người càng lúc càng
mạnh, khiến cảm giác bị áp chế
ngày càng nặng nề, thanh kiếm
quái dị ở trong tay ba người lại gầm
lên, phát ra từng đợt âm thanh như
tiếng hú của ma, đánh thẳng về
phía Trần Thanh.
"Con cóc nhảy lên mu bàn chân,
không chết người nhưng lại khiến
người ta ghê tởm. Mở ra cho tôi",
Trần Thanh hừ lạnh, sau đó đột
nhiên hé miệng, một làn sóng âm
thanh khủng bố thổi ra một cách
mạnh mẽ.
Vốn dĩ ba người vô cùng kiêu ngạo
về thủ đoạn sử dụng âm thanh của
bọn họ, dưới sức chiến đấu mạnh
mẽ của Trần Thanh có thể so sánh
với tiếng gầm của sư tử, bọn họ lập
tức bị đánh trả trong nháy mắt, cả
ba người bỗng nhiên phun máu
tươi, hiển nhiên là đã bị cắn trả.
"Hóa ra đây là mánh khóe của các
người à. Tôi còn tưởng rằng đó là
một mánh khóe thần kỳ gì đó đấy,
không ngờ chỉ là cái trò mèo ba
chân này, thật sự là khiến người ta
thất vọng", Trần Thanh lắc đầu,
ngoại trừ hộc máu mồm thì mũi và
tai của cả ba người đều bắt đầu
chảy máu.
“Liều mạng đi, không liều mạng
không được đâu”, ba người bọn họ
có thể cảm nhận được thực lực của
Trần Triệu Dượng mạnh đến
nhường nào, bọn họ biết nếu như
anh lại ra tay một lần nữa thì có lẽ
bọn họ sẽ mất mạng.
“Các ngươi mau dùng hết sức đi,
nếu không thì sẽ muộn”, Trần
Thanh cười lạnh, cũng không có ý
định nương tay, mang theo Cố Lăng
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!