Chương 628: Lục địa Nam Phi
“Đây là những chuyện xảy ra hằng
ngày ở các khu vực bị chiến tranh
tàn phá, nếu đã tới đây thì phải làm
quen mới được”, nhìn hai người như
vậy, mặc dù Trần Thanh hơi đau
lòng, nhưng cũng không an ủi quá
nhiều.
Dù sao sau này bọn họ còn phải ở
lại đây một thời gian ngắn, phải để
hai người họ thích ứng với hoàn
cảnh ở đây mới được.
“Tật Phong, cắm cờ lên đi”, nhìn sắc
mặt hai người họ đều không tốt,
Trần Thanh sợ rằng sẽ lại có mấy
quả rocket không có mắt bay về
phía xe của bọn họ, nên trực tiếp
nói với Tật Phong.
“Vâng, đại ca”, nghe Trần Thanh
nói vậy, Tật Phong gật đầu, móc
một lá cờ trong ngực áo ra, ló người
ra, cắm cờ vào cạnh kính chắn gió.
Đó là một lá cờ màu đỏ, phía trên
thêu hình chó sói, trông rất dũng
mãnh.
Quả nhiên, sau khi cắm cờ lên, dọc
đường, xe bọn họ đi vô cùng suôn
sẻ, không bị ai bắn lén nữa.
Rất nhanh, xe đến một khách sạn ở
trung tâm thành phố. Nhìn từ bên
ngoài, khách sạn này cũng không
phải loại đặc biệt sang trọng, nhưng
sau khi đi vào, Nam Cung Yến và
Julia lập tức hưng phấn.
Bởi vì đồ trang trí bên trong thật sự
quá xa hoa. Lâu nay vẫn chỉ thấy
những bức tường đổ nát, bây giờ
mới thấy được một kiến trúc hoàn
chỉnh, sang trọng, khiến người ta
thích thú như vậy, hai người rất vui
vẻ.
“An ninh của khách sạn này thế
nào?”, Nam Cung Yến và Julia nhìn
nhau rồi mở miệng hỏi.
Hai người cũng không muốn đang
ngủ lại bị người ta chĩa súng vào
đầu. Dù sao thì thời gian vừa rồi,
chuyện này xảy ra quá nhiều, nơi
này thật sự quá hỗn loạn, hai người
đều không dám tin tưởng.
“Yên tâm đi, khách sạn này do một
người giàu có vô cùng nổi tiếng ở
đây xây dựng, bất kể là quân đội
chính quy hay quân nổi loạn cũng
đều không dám đến khách sạn của
ông ấy gây chuyện, cũng không có
ai dám đánh đến đây”, Trần Thanh
cười nói.
Nghĩ đến ông già vóc người thấp bé
mà cái gì cũng thích lớn đó, Trần
Thanh lập tức cười lên.
“Ông ấy tên La Sâm, là một doanh
nhân. Thứ gì ông ấy cũng dám kinh
doanh, hơn nữa, ông ấy vận chuyển
hàng hoá khắp lục địa Nam Phi,
không có nơi nào ông ấy không
dám đến”, Trần Thanh giải thích
tiếp.
“Ông ấy có nhiều tiền như vậy,
chẳng lẽ không sợ bị cướp sao?”,
nghe Trần Thanh giải thích, Julia
bật thốt lên. Dù sao lục địa Nam Phi
cũng là nơi hỗn loạn như vậy,
chuyện bị cướp không phải rất bình
thường sao?
“Sẽ không có ai ngu đi cướp của
ông ấy cả, vì nếu ông ấy xảy ra
chuyện, thì toàn bộ Nam Phi sẽ tê
liệt. Lục địa Nam Phi có một câu nói
được lưu truyền rộng rãi: Nam Phi
có thể không có bất kỳ ai, nhưng
nhất định phải có La Sâm. Như vậy
đã đủ cho thấy tầm quan trọng của
ông ấy”, Trần Thanh lắc đầu, vô
cùng khẳng định nói.
Bởi vì La Sâm đã từng bị bắt cóc
một lần, mà lần đó có thể nói là lần
bạo loạn lớn nhất toàn bộ lục địa
Nam Phi. Gần như tất cả các nước
đang có chiến tranh và các nước
không có chiến tranh cũng đều bị
cuốn vào. Lần đó, người bắt cóc La
Sâm bị tra tấn suốt mười mấy ngày
mới chết, mà trong tình trạng rối
loạn đó, mấy trăm ngàn người cũng
chết do ảnh hưởng.
Từ đó trở đi, toàn bộ lục địa Nam
Phi, không ai dám dòm ngó La Sâm
nữa. Cho dù thật sự có người có ý
tưởng hay kế hoạch bắt cóc ông ta,
cũng sẽ bị người ngoài ngăn chặn,
thậm chí bị tố giác, kết cục cuối
cùng vô cùng thê thảm.
Thật ra thì nguyên nhân cũng vô
cùng đơn giản, đội buôn của La
Sâm nắm trong tay hơn sáu mươi
phần trăm hoạt động thương mại
của cả lục địa Nam Phi. Nếu ông ta
xảy ra chuyện, thì việc kinh doanh
quốc tế của ông ta cũng sẽ dừng
lại. Như vậy không bạo loạn mới lạ.
Đúng lúc đó, cửa khách sạn bị đẩy
ra, một đoàn người nối đuôi nhau đi
vào, người đi đầu lại là Nhậm Viễn
đã bị nhốt lại. Điều này khiến cho
mấy người Trần Thanh đang chuẩn
bị làm thủ tục nhận phòng sửng sốt.
Xem ra Nhậm Viễn này cũng có
chút bản lĩnh, mới nhanh như vậy
mà đã được thả ra, hơn nữa chỉ
chậm hơn bọn họ một bước mà
thôi.
“Thằng nhãi, mày giỏi lắm. Nhớ
đấy, nhất định phải đàng hoàng ở
trong khách sạn, một khi mày ra
ngoài, vậy thì, bùm…”, Nhậm Viễn
liếc thấy Trần Thanh, lập tức bước
nhanh tới, mặt đầy giận dữ nhìn
anh, rồi miệng anh ta bắt bước một
tiếng nổ.
“Bùm một tiếng, đầu mày sẽ bị nổ
tung, ha ha…”, Nhậm Viễn cười như
điên, uy hiếp Trần Thanh.
Thù hận của anh ta với Trần Thanh
bây giờ khiến anh ta quên mất bên
cạnh còn có hai cô gái sắc nước
hương trời.
“Ngu ngốc”, Trần Thanh lạnh lùng
nói, rồi bảo Tật Phong làm thủ tục
nhận phòng.
“Cho tôi một phòng tổng thống ở
đây đi”, thấy Trần Thanh không để
ý tới mình, mặt Nhậm Viễn tức khắc
lộ ra vẻ giận dữ, vỗ một tấm thẻ
ngân hàng lên bàn, hung hăng nói
với nhân viên lễ tân.
“Xin lỗi anh, phòng tổng thống đã
được đặt, bây giờ chỉ có phòng
giường lớn thôi”, hiển nhiên tư chất
của nhân viên lễ tân vô cùng cao,
cô ấy trực tiếp dùng tiếng Hoa Hạ
nói chuyện.
“Cái gì? Cô bảo tôi ở phòng giường
lớn ấy hả? Có lầm không đấy? Có
biết tôi tới làm gì không? Là ông
chủ của các người tự mình gọi điện
thoại, mời tôi sang đây xem bệnh,
cô lại đối xử với tôi vậy sao? Có tin
tôi gọi một cuộc điện thoại, sẽ khiến
cô cuốn gói cút khỏi đây không?”,
Nhậm Viễn nghe xong, phát giận tại
chỗ, chỉ cô nhân viên lễ tân mà
quát lên.
“Anh à, thật sự xin lỗi, quả thật
phòng tổng thống đã được đặt
trước hết rồi. Hơn nữa, ông chủ của
chúng tôi cũng không bảo chúng tôi
để dành phòng tổng thống cho anh.
Vậy nên, vô cùng xin lỗi anh” mặc
dù ngoài miệng cô lễ tân cực kì
khách khí, nhưng giọng lại rất kiên
định.
“Được, được lắm, vậy tôi đi đây.
Nếu ông chủ các người trách tội thì
cũng không phải vấn đề của tôi, tôi
đã tới nhưng lại chịu đãi ngộ bất
công. Hơn nữa các người cũng
đừng mong mời tôi đến khám bệnh
nữa, ông chủ của các người sống
chết thế nào cũng không liên quan
đến tôi”, giọng Nhậm Viễn ngày
càng lớn, hiển nhiên là vô cùng bất
mãn với việc mình bị đối xử như
vậy.
“Thưa anh, xin hãy dừng bước, đợi
tôi gọi điện thoại”, nhân viên lễ tân
nhìn thấy đối phương có vẻ không
nói dối, nhất thời cô ấy hơi dao
động. Lỡ như người này nói sự thật,
vậy thì kết cục của cô ấy sẽ vô cùng
thê thảm.
“Giờ cô gọi luôn đi”, Nhậm Viễn hít
sâu một hơi để bình tĩnh lại, rồi đặt
mông ngồi xuống ghế salon cạnh
quầy lễ tân, dùng ánh mắt u ám
nhìn Trần Thanh.
Sau khi nghe Nhậm Viễn nói vậy,
Trần Thanh nhíu mày lại.
Ý của Nhậm Viễn là, La Sâm đang bị
bệnh, đang tìm bác sĩ khắp nơi trên
thế giới, Nhậm Viễn được La Sâm
mời đến khám bệnh.
Lúc này Trần Thanh nháy mắt với
Tật Phong. Tật Phong gật đầu, đi ra
xa một chút rồi bấm điện thoại gọi
đi.
Một lát sau, Tật Phong quay về, nói
nhỏ mấy câu bên tai Trần Thanh.
Nghe Tật Phong nói xong, sắc mặt
anh có chút nặng nề.
Anh không ngờ La Sâm lại thật sự
đang tìm bác sĩ. Mặc dù không biết