Chương 631: Từng tia sáng lạnh
Nhậm Viễn thấy cảnh này cũng vô
cùng vui vẻ, rốt cuộc anh ta không
cần phải chết nữa rồi.
Ngay lúc này, La Sâm ban đầu đã
dừng tiến lên, cứ như là nghe rõ ý
trong lời nói của Nhậm Viễn vậy, đôi
mắt đột nhiên toả ra ánh sáng hung
dữ, răng nanh nhô dài, móng vuốt
hai tay vốn đã mọc dài ra, lần này
càng trở nên lớn hơn.
Như thế còn chưa phải kết thúc, cơ
thể của ông ta cũng trở nên to lớn
theo, ban đầu chỉ có một mét năm
mấy, bây giờ lại biến thành một
người to con cao đến một mét tám
mấy, đã sắp chạm đến đỉnh chiếc
lồng.
Nhìn thấy biến hóa này, tất cả mọi
người đều trợn tròn mắt.
Nhậm Viễn phản ứng nhanh nhất,
đột nhiên quay đầu lại chạy ra bên
ngoài chiếc lồng.
“Mau, mau đóng cửa lồng lại cho
tôi”, thấy cảnh này, không cần
người khác nói, ai cũng đều biết
thực lực của La Sâm lại mạnh lên
rồi, cho nên, quản gia kia liền gào
lên với một tên bảo vệ ở cửa.
Bảo vệ ở cửa lồng sắt phản ứng
cũng không chậm, trước khi quản
gia kêu lên đã đưa tay đóng cửa lại,
thế nhưng tốc độ phản ứng của
Nhậm Viễn cũng rất nhanh, lúc
cánh cửa sắt sắp được đóng lại, anh
ta lại đẩy mạnh cánh cửa đó ra
khiến bảo vệ bị đẩy lui lại mấy
bước, đặt mông ngồi xuống đất.
“Buông ra cho tôi, nếu không tôi sẽ
bắn chết cậu”, quản gia lấy súng ra
chỉ thẳng vào Nhậm Viễn, nổi giận
gầm lên một tiếng.
Nhậm Viễn không ngờ quản gia này
lại phản ứng nhanh như vậy, trong
phút chốc, Nhậm Viễn lựa chọn lui
lại, sau đó anh ta lấy một lá bùa từ
bên hông ra, tay phải điểm một cái
lên trên lá bùa, cả người anh ta
bỗng nhiên thu nhỏ lại, chui qua
dưới người La Sâm.
Ngay sau đó, không đợi La Sâm kịp
phản ứng, lá bùa trong tay anh ta
đã đột nhiên rơi vào sau gáy ông ta
rồi.
Hành động của La Sâm lập tức
chậm chạp lại, rồi đứng tại chỗ
không nhúc nhích nữa.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người
đều ngây ra, ánh mắt nhìn về phía
Nhậm Viễn toàn là vẻ khâm phục.
Mà Nhậm Viễn ban đầu còn chưa
kịp bình tĩnh đã thở dài một hơi, sau
đó anh ta kiêu ngạo đứng dậy, lạnh
nhạt nhìn về phía quản gia.
“Ông ta đã bị tôi khống chế rồi, yên
tâm đi, tất cả cứ giao cho tôi”,
Nhậm Viễn kiêu ngạo vỗ ngực mình,
cực kì có trách nhiệm nói.
“Tên ngốc này sắp xong đời rồi”,
Trần Thanh lại lắc đầu, vẻ mặt đồng
tình nhìn Nhậm Viễn, nhưng mà anh
cũng không có ý định ra tay, dù sao
tên Nhậm Viễn này là người ở tầng
dưới cùng của Thiên Môn, loại
người này xưa nay hành động đều
không quan tâm đến hậu quả, như
thế tự bọn họ gây ra phiền phức,
đương nhiên bọn họ cũng phải tự
gánh chịu hậu quả.
Ngay lúc này, La Sâm vốn đã được
ổn định lại từ từ động đậy, mà lá
bùa sau gáy ông ta cũng bắt đầu
lay động, rất nhanh, lá bùa kia liền
bay xuống mặt đất.
Mà Nhậm Viễn còn chưa phát hiện
ra được, đương nhiên chỉ có mấy
người quản gia và Trần Thanh mới
nhìn thấy cảnh này.
Anh ta vốn đang không hề cảm giác
được gì, nhưng làm nghề này lâu
rồi, anh ta vẫn có năng lực phán
đoán nguy hiểm nhất định, liền
không hề do dự cúi người xuống
một cái, sau đó ôm đầu gối lăn về
phía trước một vòng, lăn thẳng ra
chỗ cánh cửa, hai chân đá mạnh
vào cửa.
Cánh cửa sắt kia vốn không khóa,
chỉ mới đóng lại, bị Nhậm Viễn đá
một cú thì mở ra, sau đó anh ta lao
thẳng một mạch ra ngoài.
Mà La Sâm đã biến hoá kia cũng có
phản ứng không chậm, bám theo
sát Nhậm Viễn xông ra khỏi lồng
sắt.
“Đáng chết, mau, cản ông ấy lại cho
tôi”, lúc này quản gia và một đám
bác sĩ vệ sĩ đều luống cuống, phải
biết, vừa rồi bọn họ đã được chứng
kiến sự kinh khủng của La Sâm rồi,
lúc vẫn ở trong lồng sắt thì mọi
người còn có thể yên tâm, nhưng
bây giờ ông ta đã lao ra khỏi lồng
sắt, chuyện lúc này đã không giống
trước đó nữa.
“Haiz, tên ngu ngốc kia, còn phải để
mình đến thu dọn tình hình hỗn
loạn này nữa”, nhìn thấy thế, Trần
Thanh lập tức nhíu mày, anh biết
mình không ra tay là không được,
nếu như mình không ra tay thì sẽ
chỉ có hai kết quả, những người này
nổ súng để bắn chết La Sâm, một
kết quả khác chính là La Sâm tàn
nhẫn sát hại hết những người ở chỗ
này.
Nhưng cho dù là kết quả nào cũng
đều không phải là điều mà Trần
Thanh muốn.
“Mấy người tự chú ý an toàn”, Trần
Thanh căn dặn một tiếng, sau đó cơ
thể lóe lên, lao thẳng về chỗ La
Sâm.
Mà lúc này sau khi La Sâm lao ra
liền tìm đến tên bảo vệ canh cửa
đầu tiên, móng tay bén nhọn mang
theo từng tia sáng lạnh, vung mạnh
về phía cổ họng của bảo vệ kia.
Tên bảo vệ kia cảm thấy mình chỉ
cách cái chết có mỗi một bước,
nhưng quản gia lại không hạ lệnh
nổ súng, bởi vì ông ta cảm thấy, sự
sống chết của một tên bảo vệ cũng
không quan trọng cho lắm.
“Hả?”
Ngay lúc tất cả mọi người đều nghĩ
rằng tên bảo vệ này sẽ bị xé rách
cổ họng, Trần Thanh lại xuất hiện,
bắt lấy bả vai La Sâm, cho dù ông
ta có lao về phía trước như thế nào
cũng không thể dịch chuyển được.
Tên bảo vệ kia đợi nửa ngày mà
không chờ được cảm giác đau đớn
truyền đến khi cổ họng mình bị xé
nát, điều này khiến hắn ta thấy cực
kì khó hiểu, lúc này mới chậm rãi
mở to mắt, vừa hay nhìn thấy ông
chủ đang giương nanh múa vuốt ở
trước mặt mình, nhưng ông chủ lại
giống như đang hù doạ hắn ta chứ
căn bản không hề chạm vào hắn ta
được.
“Lão La, là tôi, tôi là Huyết Lang”,
Trần Thanh truyền tinh thần lực của
mình vào trong giọng nói, chậm rãi
đưa vào trong não của La Sâm.
Ông ta vốn đang điên cuồng cào xé
đột nhiên ngừng lại, ánh mắt cũng
trở nên tỉnh táo hơn.
Trần Thanh nhìn thấy vậy, trong
lòng hiểu rõ, lúc này điểm tay một
cái, khiến La Sâm hôn mê bất tỉnh.
“Người đâu, giúp tôi đưa ông chủ
của mấy người lên trên giường đi”,
Trần Thanh đỡ lấy La Sâm, sau đó
nói với quản gia vẫn còn đang sững
sờ ở bên cạnh.
“A...Vâng, vâng. Nhanh, người đâu,
đưa ông chủ lên trên giường đi”,
nghe thấy Trần Thanh nói vậy,
quản gia mới kịp phản ứng, vừa rồi
trong lòng ông ta còn đang đấu
tranh tư tưởng, rốt cuộc là nên bắn
chết ông chủ hay là bỏ trốn đây.
Nhưng mà bây giờ xem ra đã không
cần chọ n nữa rồi.
Mặc dù quản gia nói như vậy,
nhưng lại không có một tên vệ sĩ
nào dám đi ra, hiển nhiên là đã bị
một màn vừa mới xảy ra doạ sợ.
“Yên tâm đi, lão La đã ngủ rồi,
không tỉnh lại đâu”, nhìn thấy thế,
Trần Thanh liền trấn an bọn họ.
Nghe thấy anh nói vậy, lại nhìn ông
chủ đúng là đã ngất đi, lúc này mới
có hai người tới đỡ La Sâm đi vào.
“Cảm ơn cậu, nếu như không có
cậu ra tay, sợ là ông chủ của chúng
tôi đã…”, đợi đến khi ông chủ được
đưa lên chiếc giường phía sau, quản
gia mới cảm kích nói với Trần
Thanh.
“Không cần cảm ơn tôi, tôi là bạn
của lão La, hẳn phải ra tay giúp đỡ
ông ấy, vì sao không gọi điện thoại
cho tôi trước khi xảy ra chuyện?”,
Trần Thanh nhìn quản gia kia, hỏi.
“Cậu chính là Huyết Lang đúng
không, vừa rồi tôi đã nghe thấy cậu
nói, nhưng mà ông chủ của chúng
tôi chưa từng nói cho chúng tôi biết
làm sao để liên hệ với cậu, ông chủ
vừa xảy ra chuyện đã mất hết tỉnh
táo, căn bản không có biện pháp để
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!