Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 644: Từng dùng tay bắt

báo

"Anh nói cái gì?", ban đầu Tật

Phong muốn đánh kẻ xấu nhưng

còn e ngại, sau khi nghe thấy lời nói

của Johnny, vẻ mặt của cậu ta lập

tức trở nên lạnh lùng, sát ý hiện rõ

lên trên gương mặt không hề che

giấu chút nào.

"Anh..."

Cảm nhận được sát khí tỏa ra từ

trên người Tật Phong, trong lòng

Johnny lập tức hoảng sợ. Hắn ta có

linh cảm, nếu như nói thêm câu nữathì e rằng người đàn ông trước mặt

này chắc chắn sẽ giết chết hắn ta.

Nhưng nghĩ đến những người ở bộ

lạc Uku đứng ở phía sau, hắn ta lại

trở nên mạnh mẽ hơn.

"Đừng nói linh tinh nữa. Cái người

vừa nãy đánh chúng tôi kia, bây giờ

tôi cho anh một cơ hội, tự trói hai

tay lại và đi cùng chúng tôi đến bộ

lạc Uku để chịu tội", Johnny không

dám nói thêm mấy lời nói nhạy

cảm, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng

hung hăng.

"Có bản lĩnh thì đến bắt đi, tôi lại

muốn xem xem các anh có sức

mạnh gì?", lúc này Tật Phong không

hề kiêng nể gì. Trước kia cậu takiêng nể cũng bởi vì sợ khiến cho

đại ca của bọn họ là Trần Thanh

khó xử, nhưng bây giờ nhìn thấy

người đó chà đạp lên mặt mũi như

vậy thì cậu ta có nhịn cũng không

có ý nghĩa gì nữa.

"Được rồi, vậy thì tiến lên trói bọn

họ lại", Johnny nghe thấy như vậy

thì nở nụ cười lạnh lùng, hắn ta

muốn xem xem bọn họ có dám ra

tay với bộ lạc Uku hay không.

Sau khi nghe lời nói của Johnny,

những người ở bộ lạc Uku gào thét

ầm lên và lao lên phía trước, có thể

thấy rõ ràng họ muốn lao về phía

cậu ta đầu tiên.Nhìn thấy cảnh tượng này, Tật

Phong không hề hốt hoảng mà

nghênh đón những người lao lên

phía trước. Chiêu thức của cậu ta

hết đóng lại mở, hầu như ai bị cậu

ta đụng vào đều bị đánh ngã dưới

mặt đất.

Johnny nhìn thấy Tật Phong thật sự

dám ra tay thì ngẩn người ra.

Nhưng cậu ta đang bị bao vây lại

bởi người của bộ lạc Uku, vì vậy hắn

ta đúng lúc quay lại, khống chế

được một người đã rồi nói sau.

Nghĩ đến đây Johnny bay nhanh

lướt qua bọn họ mà đi đến trước

mặt đám người Nam Cung Yến. Hắnta lôi ra một con dao găm trong tay,

lặng lẽ nhìn ba người bọn họ.

"Các người đẹp, đừng phản kháng

lại. Con dao trong tay tôi không có

mắt đâu, lỡ như nó làm các cô bị

thương thì không hay đâu", Johnny

nói rồi quơ quơ con dao găm trong

tay, nói với vẻ uy hiếp.

Ban đầu Trần Thanh còn hơi tức

giận, nhưng khi nhìn thấy cái tên

ngu ngốc này đi đến xích mích với

đám người Nam Cung Yến thì trong

đôi mắt anh lập tức loé lên vẻ đồng

cảm.

"Vậy sao? Hy vọng con dao này của

anh có thể mọc mắt, nếu không

thì...", trên gương mặt Nam CungYến nở nụ cười hờ hững, sau đó cô

một mình bước nhanh về phía

trước, nắm lấy cổ tay của hắn ta và

bất ngờ vặn lại và chuyển nó ra

phía trước người hắn ta.

"Phập..."

"Á..."

Con dao găm đang ở trong tay

Johnny, nhưng lúc này nửa con dao

găm lại đâm lên đùi của hắn ta, một

tiếng kêu la thất thanh vang lên.

"Quả nhiên con dao của anh không

có mọc mắt, nếu không sao bản

thân anh lại bị thương được chứ?",

Nam Cung Yến buông tay ra, sau đó

lùi về phía sau hai bước."Sau này hãy nhớ rằng không thể

tùy tiện đùa nghịch với dao được

đâu, nó có thể sẽ làm bản thân bị

thương. Đây chính là bài học kinh

nghiệm sâu sắc biết bao, ít nhất

anh cũng có "bài học" dài nửa inch

này", Nam Cung Yến không kìm

được mà giễu cợt, "bài học" này

thật sự rất sâu sắc, đâm vào tận

hơn một nửa.

Julia nhìn Nam Cung Yến hiên

ngang oai hùng với gương mặt

ngưỡng mộ, cô thật sự quá xuất

sắc.

Ban đầu Tật Phong cũng nhìn thấy

cảnh tượng này, nhưng cậu ta cònchưa kịp đến đó thì Nam Cung Yến

đã giải quyết xong vấn đề này rồi.

Sau đó Tật Phong cũng liếc mắt

nhìn Johnny với ánh nhìn thông

cảm, hắn ta chọc ai thì không chọc,

lại đi chọc vào bà cô này.

Cuộc chiến nhanh chóng kết thúc,

tất cả mọi người đều bị đánh nằm

sõng soài dưới đất, mà Johnny cũng

bị ném vào trong đám người đó.

"Cút đi", lúc này Trần Thanh cũng

đã đến, bây giờ anh không muốn

làm gì đó với những người này. Dù

sao lát nữa còn phải đấu với linh vu

của bộ lạc bọn họ, đợi khi cuộc đấu

kết thúc đã rồi nói sau.Nghe thấy lời nói của Trần Thanh,

Johnny nào còn dám chần chừ nữa

mà lết cái chân bị con dao đâm rời

đi một cách chật vật.

"Chồng à, mau đến đây đi, em vừa

mới đánh bại cái tên đó đấy", Nam

Cung Yến nhìn thấy Trần Thanh thì

chạy đến với gương mặt hớn hở. Cô

kéo cánh tay của anh và vui vẻ nói.

"Giỏi lắm, xem ra em có thể tự đảm

đương một mình rồi", đương nhiên

Trần Thanh không thể nào không

khen ngợi vợ mình, dù sao lời khen

cũng không mất mát gì cả.

"Đi thôi, có lẽ Lacey sắp không đợi

được nữa rồi", sau đó Trần Thanh

dẫn đám người Nam Cung Yến cùngnhau rời khỏi nơi đây, còn kim

cương mà mình đào được thì đương

nhiên mình giữ rồi.

Nhưng lần này bọn họ lại đào được

rất nhiều kim cương cực phẩm, với

máy móc gian dối của anh bọn họ

muốn không đào được thứ gì cũng

khó.

Sau khi đám người Trần Thanh đi

đến nơi so đấu, Lacey đang đứng ở

trước cửa với gương mặt tối sầm

lại. Nhìn thấy đám người Trần

Thanh đến, lúc này cuối cùng trên

gương mặt ông ta mới nở nụ cười.

"Sao vậy? Tâm tình của ông không

được tốt cho lắm", nhìn thấy dángvẻ của Lacey, Trần Thanh hơi tò mò

mà hỏi.

"Thưa linh vu, còn không phải đang

tức giận mấy tên của bộ lạc Uku đó

sao. Bọn họ không tuân theo quy

tắc mà nhờ viện trợ từ bên ngoài

đến giúp đỡ".

"Viện trợ từ bên ngoài? Lai lịch của

người đó lớn lắm sao?", Trần Thanh

hơi sững người lại, sau đó hoàn

toàn lờ đi mà nói.

"Lai lịch của người đó cũng khá lớn,

người đó tên là Ug, là linh vu của

một bộ lạc cao cấp bên phía chúng

ta. Sức mạnh của người đó vô cùng

mạnh, được gọi là đệ nhất dũng sĩ

của bộ lạc Thảo Nguyên", Lacey bấtlực nói, có thể thấy ông ta vô cùng

u sầu khi Ug đến đây.

"Không sao cả", nhưng Trần Thanh

lại nở nụ cười hờ hững, không hề

để ý đến. Bởi vì anh đã nhìn thấy

cái người tên là Ug này rồi.

Đó là một người da đen, vừa nhìn

đã biết là người bản địa, mà sức

mạnh đang chảy bên trong cơ thể

của anh ta lại vô cùng kỳ lạ. Anh ta

cầm một cây gật sắt ở trong tay,

đứng ở nơi đó dù không tức giận

nhưng cũng khiến người ta sợ hãi.

Mặc dù Trần Thanh không biết rốt

cuộc sức mạnh của cái người Ug

này như thế nào, nhưng anh rất tin

vào sức mạnh của mình. Hơn nữasức mạnh kỳ lạ trong cơ thể của Ug

cũng không mạnh lắm.

"Tù trưởng Lacey yêu quý của tôi,

linh vu của bộ lạc Somtar các ông

đây? Hay là sợ rồi nên không dám

ứng chiến vậy?", ngay lúc này có

một đám người đi đến, đi đầu là

một người đàn ông trung niên có

một dấu vết màu trắng ở trên trán.

Vừa mới đến ông ta đã khiêu khích

Lacey.

"Hừ Turang à, các ông nhờ viện trợ

từ bên ngoài thì còn ra thể thống gì

nữa?", Lacey nghiến răng nghiến lợi

nhìn tù trưởng Turang của bộ lạc

Uku và nói."Ha ha... Đó không phải là viện trợ

từ bên ngoài. Linh vu của bộ lạc

chúng tôi thất bại rồi, Ug chính là

linh vu mới của chúng tôi, như vậy

có gì không ổn sao?", nhìn thấy

dáng vẻ của Lacey, Turang lập tức

bật cười lớn, có thể thấy ông ta vô

cùng đắc ý.

"Đi thôi", nhưng Trần Thanh lại

không muốn nhìn con người ngu

ngốc này phát điên ở đây nên lập

tức đi lên phía trước.

"Hừ, cho dù ông tìm viện trợ từ bên

ngoài thì đã làm sao? Linh vu của

bộ lạc Somtar tôi cũng không phải

là người ăn chay", mặc dù Lacey nói

hung hăng như vậy nhưng lại hiệnrõ vẻ không tự tin. Có thể thấy ông

ta cũng không yên tâm lắm về sức

mạnh của Trần Thanh, dù sao cái

người Ug này cũng là đệ nhất dũng

sĩ của Thảo Nguyên.

Nghe nói Ug đã từng dùng tay bắt

beo, chắc chắn là đối thủ vô cùng

đáng sợ.

Mà theo như ông ta nhìn thì sức

mạnh của Trần Thanh quá yếu ớt,

nhìn liếc qua anh không hề cao lớn

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT