Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé


Chương 692: Nguyên Thu

Hồ Lộc Minh.

Đã hai ngày nay, Nam Cung Yến

không lo lắng cho Trần Thanh lắm,

thế nhưng ngay lúc nãy, trong lòng

cô chợt cảm thấy khó chịu, tâm

trạng càng trở nên phiền muộn hơn,

tựa như có chuyện gì đó sắp xảy ra.“Chị ơi, có chuyện không hay rồi”.

Ngay khi Nam Cung Yến đang ngồi

thơ thẩn bên bờ hồ Lộc Minh thì

chợt có một giọng nói cao vút

truyền đến.

“Tuyên Hoàng, có chuyện gì xảy

ra?”, khi nghe thấy câu nói của

Tuyên Hoàng, sắc Nam Cung Yến

bỗng thay đổi đột ngột, cô hỏi.

“Người ta nói trên một chiếc máy

bay có không tặc, bây giờ trên

mạng đang nổi rần rần luôn”, Tuyên

Hoàng khó hiểu nhìn Nam Cung

Yến, rồi đáp.

“Gì cơ? Cướp máy bay ư? Mau lấy

tin tức tới cho chị xem một lát”, sắc

mặt Nam Cung Yến tối sầm, nhanhnhẹn lấy máy tính bảng trong tay

Tuyên Hoàng.

“Chuẩn bị xe đến sân bay”, sau khi

Nam Cung Yến thấy bản tin này,

bầu trời trong cô gần như sụp đổ,

cô biết Trần Thanh trở về trên

chuyến bay này, trước khi lên máy

bay, anh đã từng gọi điện cho cô

nói rõ số chuyến bay, đó chính là

chuyến bay này.

Nam Cung Yến không hề do dự, lập

tức chuẩn bị khởi hành đến thủ đô.

Trước kia, Trần Thanh từng căn dặn

cô, nếu như gặp phải vấn đề bản

thân không thể giải quyết thì cứ

đến thủ đô tìm Nguyên Thu.Mặc dù Nam Cung Yến không biết

Nguyên Thu là ai, nhưng người mà

anh bảo mình tìm sự giúp đỡ trong

thời khắc nguy nan, ắt hẳn là người

đáng tin cậy.

Ngay vào lúc Nam Cung Yến đang

chuẩn bị lên đường, ba người Tạ Đồ

vừa chạy tới, tất nhiên là ba người

cũng có mạng thông tin của riêng

mình nên đã biết chuyện.

“Con bé Yến này, cô đừng có vội

vàng, Trần Thanh không phải người

bình thường, tôi tin cậu ấy sẽ không

sao đâu”, Tạ Đồ dẫn đầu an ủi Nam

Cung Yến.

“Ba vị tiền bối, tôi định đến thủ đô”,

Nam Cung Yến lắc đầu, cô biết giờkhông còn cách nào khác, chỉ có thể

làm một vài chuyện thông qua

người tên Nguyên Thu ấy.

“Cô đến thủ đô làm gì?”, cả ba ngơ

ngác khi nghe Nam Cung Yến nói

thế, bọn họ hỏi.

“Trước khi chúng tôi về nước, Trần

Thanh có bảo tôi đến thủ đô tìm

một người tên là Nguyên Thu”, Nam

Cung Yến suy tư trong giây lát, cô

rất tin tưởng ba vị tiền bối này, nên

không việc gì phải lừa gạt họ.

“Hả? Có mấy lão già chúng tôi ở

đây, mắc gì phải tìm cái thằng nhóc

chết tiệt đó?’, Điền Đại Hà nghe

vậy, bỗng dưng cảm thấy hơi buồn

bực.“Tiền bối biết Nguyên Thu ư?”, Nam

Cung Yến nhạy bén nắm lấy thông

tin trong lời nói của Điền Đại Hà,

đôi mắt cô lập tức sáng ngời, hỏi

ngay.

“Cái thằng nhóc chết tiệt kia chính

là đệ tử của lão già lạnh lùng kia, là

người bọn tôi nhìn từ nhỏ đến lớn”,

Điền Đại Hà chỉ vào Thẩm Tu đang

đứng bên cạnh rồi nói thẳng.

“Thôi được rồi, để tôi gọi điện thoại

cho nó”, Thẩm Tu khó chịu nói, khi

thấy Nam Cung Yến nhìn vào mình,

ông ta cũng không tiện buông lời từ

chối, dù sao thì mình đã tu luyện ở

đây lâu như vậy, chỗ tốt chiếmđược thật sự không ít, mình cũng

không thể không bỏ ra tí gì được.

Lúc này, Thẩm Tu mò mẫm điện

thoại di động của mình, gọi điện

thoại cho Nguyên Thu, hơn nữa còn

ấn mở loa ngoài.

“Alo, thầy à, thầy có việc gì

không?”, chuông điện thoại đổ hồi

lâu, đến khi sắp tự động ngắt thì

Nguyên Thu mới bắt máy.

“Nam Cung Yến muốn nói chuyện

với cậu”, Thẩm Tu lạnh lùng nói, rồi

vứt điện thoại cho Nam Cung Yến.

Bây giờ, Nguyên Thu bận tới nỗi

chân không chạm đất, thật vất vả

mới có thời gian xả hơi nhận điện

thoại của thầy mình, ấy vậy màthầy lại chuyển điện thoại cho người

mình không biết nghe máy.

“Tôi là Nam Cung Yến, Trần Thanh

là chồng tôi”, giọng nói của Nam

Cung Yến truyền từ trong điện thoại

tới, cô không có dài dòng mà đi

thẳng vào vấn đề, tự giới thiệu bản

thân.

Nguyên Thu còn đang tức giận,

nhưng sau khi nghe thấy ba chữ

Trần Thanh này, anh ta hơi bất ngờ,

rồi nhớ lại chuyện trước kia, hồi đưa

ba người thầy của mình đến chỗ

Trần Thanh, anh ta quả thật có gặp

mặt Nam Cung Yến, khi ấy cả hai

cũng không có trao đổi gì, nên anh

ta quay đầu là quên luôn người ta.“Hoá ra là em dâu à, thật xin lỗi,

tìm tôi có việc gì không?”, Nguyên

Thu suy nghĩ một lát rồi hỏi thẳng.

Mặc dù chả hay ho gì khi nói

chuyện cá nhân vào thời khắc hiểm

nguy này, những anh ta cũng phải

nghe xem xảy ra chuyện gì chứ.

“Tôi biết về vụ cướp máy bay, Trần

Thanh ở trên chuyến bay đó”, Nam

Cung Yến không năn nỉ Nguyên Thu

đi cứu người, bởi cô biết rõ rằng

Nguyên Thu không cứu được, dù

sao thì máy bay còn bay trên bầu

trời cách mặt đất cả ngàn mét cơ

mà.

“Cái gì? Trần Thanh đang ở trên

chuyến bay đó à? Có thật khôngvậy?’, Nguyên Thu vốn đang bình

tĩnh nhưng khi nghe Nam Cung Yến

nói thế, anh ta bật dậy ngay lập

tức, trong ánh mắt anh lộ rõ những

tia sáng hào hứng.

“Đúng vậy, tôi chỉ muốn biết anh có

tin tức của anh ấy không?”, Nam

Cung Yến không hiểu tại sao

Nguyên Thu phấn khích như vậy,

nên nghi ngờ hỏi.

“Ha ha, em dâu này, vụ cướp máy

bay lần này chính là do tôi phụ

trách, nếu Trần Thanh ở trên chiếc

máy bay kia thì chuyện này sẽ sớm

được giải quyết thôi, thật tội nghiệp

mấy tên không tặc kia, thiệt là đenđủi, gặp ai không gặp lại gặp Trần

Thanh trên chuyến bay này”.

Giờ đây Nguyên Thu rất khao khát

được rống to cho cả thế giới biết,

anh ta muốn trút hết những hưng

phấn và phấn khích sâu trong nội

tâm của mình.

“Anh Nguyên Thu, anh đừng hưng

phấn như vậy, anh có thể nói cho

tôi vài thông tin liên quan đến Trần

Thanh không?”, Nam Cung Yến

bỗng nhiên chẳng biết làm sao,

đành chờ cho Nguyên Thu đang ở

đầu dây bên kia bình tĩnh hơn, rồi

cô mới từ tốn hỏi lại.

“Em dâu, đừng gọi tôi là anh

Nguyên Thu, quá xa cách rồi, tôi chỉlớn hơn Trần Thanh có vài ba tuổi

thôi, cô cứ gọi tôi là anh cả, không

thua thiệt đâu”, tâm trạng của

Nguyên Thu đang rất sảng khoái,

nói tới nói lui không hề ngại ngùng.

“Thằng oắt con này, đừng lảm

nhảm nữa, cậu có tin tôi cốc đầu

không đấy”, Thẩm Tu nghe thấy

mấy lời nói ngu ngốc của đệ tử

mình, sắc mặt ông ta chợt tối sầm,

khiển trách nói.

“Ơ…thầy”, Nguyên Thu ở đầu dây

bên kia nghe thấy câu nói thân

quen của thầy mình, anh ta co rụt

cổ ngay, rồi vội vã nói.

“Nếu Trần Thanh ở trên chiếc máy

bay kia thì tôi tin vào bản lĩnh củacậu ấy, chắc chắn có thể hoá nguy

thành an”, Nguyên Thu nói một câu

như vậy trước để trấn an bọn họ.

“Vừa rồi, bọn không tặc mới liên lạc

với chúng tôi thông qua điện thoại

vệ tinh trên máy bay, tình hình trên

máy bay hiện đang rất nguy hiểm,

mấy tên không tặc kia gài bom trên

máy bay, vì thế, Trần Thanh không

thể hành động thiếu suy nghĩ,

nhưng mà, bây giờ bọn cướp kia

cũng không dám làm tổn thương

những hành khách trên máy bay”.

“Mà bọn chúng yêu cầu chúng tôi

thả một tên tội phạm đang giam

giữ, tên tội phạm này lại là kẻ vô

cùng hung ác tàn bạo, một khingười đó được thả thì e rằng sẽ tạo

thành những tổn thất nằm ngoài

tầm kiểm soát của chúng tôi”.

Nguyên Thu giải thích sơ lược về

tình hình trên máy bay lúc này,

nhưng anh ta cũng không biết tình

hình cụ thể trên máy bay nên chỉ có

thể đoán mò qua vài yêu cầu của lũ

cướp.

“Nếu là thế, vậy thì bên Long Tổ

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT