Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chỉ một lúc sau Trần Thanh đã cùng với đám người Giang Sơn về đến nhà họ Giang.

Ngay khi xe vừa dừng lại.

Anh đã nhìn thấy quản gia Chu dẫn theo người đi đến đấy để tiếp đón.

“Bác sĩ Trần, mời...”

Giang Sơn xuống xe trước rồi quay sang nói với Trần.

Trần Thanh cũng xuống xe theo ông ta.

“Bác sĩ Trần, cậu về rồi, thật là tốt quá đi”.

Quản gia Chu nhìn thấy Trần Thanh thì cười một cách lấy lòng: “Bác sĩ Trần, chuyện trước đây đều là do tôi sai. Mong cậu đừng chấp kẻ hèn này mà tha thứ cho tôi nhé, haha...”

Quản gia Chu nịnh bợ một cách không biết xấu hổ.

“Quản gia Chu, tôi chỉ là một kẻ lừa đảo đến đây để lừa tiền thôi. Ông sẽ không đuổi tôi đi chứ?”

Trần Thanh nhìn quản gia Chu cười nhạt.

Ông ta lắc đầu lia lịa: “Không dám, không dám. Bác sĩ Trần, cậu đừng đùa nữa, cậu sao lại là kẻ lừa đảo được chứ, trước đây là do tôi sai, tôi tự tát mình để nhận lỗi”.

Quản gia Chu lập tức tát vào miệng mình mấy phát.

Trần Thanh nhìn thấy vậy thì cũng lười so đo với ông ta.

“Bác sĩ Trần, thật là xin lỗi, hiểu lầm cậu rồi”.

Ngay lúc này Hà Mai Anh đứng cạnh cũng quay sang nói với Trần Thanh.

Anh không nói nhiều nữa, mà chỉ bảo: “Đưa tôi đi xem người bệnh đi”.

“Bác sĩ Trần, mời cậu theo tôi”.

Giang Sơn nói với Trần Thanh một cách hấp tấp.

Nói xong liền tự mình đi trước dẫn đường.

Trần Thanh đi theo ông ta vào trong.

Giang Tử Phong đi cuối cùng, cậu ấy nhìn sắc mặt của đám người quản gia thì cười trộm, đúng là đáng đời.

Giang Tử Phong cảm thấy Trần Thanh vẫn quay lại đây xem bệnh cũng đã là nể tình lắm rồi.

Còn đám bác sĩ đứng đây đều thở dài trong im lặng, lần này thật sự bị một tên bảo vệ quèn làm mất hết cả mặt mũi rồi.

Rất nhanh sau đó Trần Thanh cùng Giang Sơn đã đi đến phòng của Giang Uyển Quân.

Lúc này cô ấy đang chìm sâu vào giấc ngủ.

Trần Thanh dùng khả năng nhìn xuyên thấu của mình nhìn qua một lượt, xung quanh người Uyển Quân vẫn còn khí đen tồn tại. Cũng may số khí đen trong căn phòng này cũng không nhập vào người cô nữa.

“Tìm thấy đồ chưa?”

Trần Thanh hỏi Giang Sơn.

“Tìm thấy rồi”, Giang Sơn từ bên cạnh lấy ra một bức tranh: “Đây là bức tranh tôi tặng cho Uyển Quân một tháng trước, không ngờ suýt chút nữa đã làm hại đến con bé rồi. Bác sĩ Trần, bây giờ chúng ta xử lý nó thế nào đây?”

Trần Thanh nhìn vào bức tranh trên tay Giang Sơn thì chỉ thấy một màu đen âm u sâu thẳm, anh liền biết ngay đầu sỏ gây hại cho Giang Uyển Quân chắc chắn là nó.

“Đốt nó đi”.

Trần Thanh nói với Giang Sơn.

Lần đầu tiên anh gặp phải đồ vật như thế này nên không có tý kinh nghiệm nào.

Anh chỉ thấy đám khí đen xung quanh Giang Uyển Quân chưa tan hết nên muốn đốt nó đi rồi tính sau.

“Được!”

Giang Sơn lập tức bảo người đi chuẩn bị chậu lửa.

Không lâu sau chậu lửa đã được chuẩn bị xong, Giang Sơn lập tức ném bức tranh vào đó để đốt bỏ.

Khi bức tranh đang cháy thì Trần Thanh lập tức nhìn chằm chằm vào nó.

Anh thấy ngay khi những chỗ màu đen bị đốt cháy thì phát tán rộng ra liền biết là có tác dụng.

Đợi đến khi bức tranh bị đốt cháy hết, anh quay người lại nhìn Giang Uyển Quân.

Đám khí đen trên người cô vẫn chưa tan, hóa ra không thể dùng lửa để đốt tan chúng nó được.

Trần Thanh cảm thấy hơi bối rối.

“Tranh đã đốt rồi tại sao Uyển Quân vẫn chưa tỉnh lại?”

Hà Mai Anh hỏi: “Không phải bảo là do bức tranh đó ảnh hưởng đến Uyển Quân sao? Đốt nó đi rồi tại sao vẫn không có tác dụng chứ?”

Hà Mai Anh hỏi vậy thì mọi người đều gật đầu.

Trần Thanh nhìn qua một cái rồi bước đến gần Giang Uyển Quân và cẩn thận quan sát cô.

“Ai đã dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm cho cô ấy?”

Trần Thanh hỏi.

Nghe anh hỏi như thế, đám bác sĩ đứng bên ngoài không nhịn được mà xôn xao cả lên.

Trần Thanh vừa nhìn đã biết là có người đã dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm.

Thật sự là quá kì lạ rồi.

“Chỉ dùng có 4 châm”, Trần Thanh nói: “Sử dụng Cửu Môn Thập Tam Châm nhưng lại không làm cho hết thì chính là hại người rồi còn đâu, tên lăng băm này!”

Trần Thanh vừa nói đã vạch ra chuyện Tôn Vĩnh An dùng Cửu Môn Thập Tam Châm nhưng lại chỉ dùng có 4 châm.

Hà Mai Anh không thể không phục được.

Tôn Vĩnh An đứng bên ngoài cũng bị mắng đến mức không còn chút mặt mũi nào nữa.

Nói thật là, ông ta thực sự phục rồi.

Người biết Cửu Môn Thập Tam Châm không nhiều, hơn nữa số người mà chỉ cần nhìn một phát mà biết được cách châm này cũng chỉ đếm trong lòng bàn tay.

“Bác sĩ Trần, có cách chữa trị không?”

Hà Mai Anh hỏi một cách cung kính.

Giang Sơn cũng nói: “Bác sĩ Trần, chỉ cần cậu có thể cứu được con gái tôi, thì Giang Sơn đây đã nợ cậu một món nợ lớn, sau này cậu chính là ân nhân của nhà họ Giang chúng tôi”.

“Anh Thanh, anh cứu em họ em đi”.

Giang Tử Phong nói một cách chân thành.

Đám người bên cạnh nói gì Trần Thanh đều nghe cả vào tai, anh cắn răng: “Để tôi thử xem, những chưa chắc đã chữa được”.

“Bác sĩ Trần, cậu cố gắng hết sức nhé, dù cho có xảy ra chuyện gì chúng tôi đều không trách cậu”, Giang Sơn nói.

“Bác sĩ Trần, làm phiền cậu rồi”.

Hà Mai Anh nói một cách kính cẩn.

Trần Thanh ngồi xuống cạnh giường của Giang Uyển Quân rồi nói: “Chuẩn bị châm cho tôi”.

“Được”.

Quản gia Chu lập tức đồng ý.

Một lúc sau, ông ta cầm một hôm châm bạc từ ngoài chạy vào.

“Bác sĩ Trần, châm của cậu đây”.

Trần Thanh giơ tay ra đón.

Sau khi anh sắp xếp lại, liền bắt mạch cho Uyển Quân, không có chuyện gì mới xảy ra vì thế anh bắt đầu cầm châm lên để châm cứu.

Trần Thanh vừa bắt đầu châm cái thứ nhất thì mọi người đều cảm thấy quen mắt,

Đợi đến châm thứ hai.

Bên ngoài liền có người hỏi: “Quỷ Môn Thập Tam Châm, y hệt như khi nãy bác sĩ Tôn làm”.

“Anh ta cũng biết Quỷ Môn Thập Tam Châm sao?”

“Không phải anh ta vừa nói là nếu không hoàn thiện được Quỷ Môn Thập Tam Châm thì sẽ hại người sao. Lẽ nào anh ta có thể hoàn thiện được nó?”

“Không phải chứ. Như thế cũng được sao!”

Đám người bên ngoài nhao nhao cả lên.

Tôn Vĩnh An lẩm bà lẩm bẩm: “Không thể nào, ngay cả thầy tôi cũng chỉ biết có mấy châm mà thôi”.

Khi Tôn Vĩnh An nói thì Trần Thanh đã châm đến châm thứ tư rồi.

Châm xong anh liền chuẩn bị châm thứ năm.

“Xem ra anh ta thực sự biết Quỷ Môn Thập Tam Châm”.

“Bác sĩ Tôn, ông của ông có khác, đúng là giỏi thật!”

“Không ngờ tuổi còn trẻ mà đã giỏi như thế, thật sự khâm phục!”

Đám người bên cạnh nhao nhao cả lên.

Tôn Vĩnh An cảm giác mình không thể bình tĩnh được nữa rồi.

Ông ta vốn còn nghĩ mình biết châm đến châm thứ 4 trong Quỷ Môn Thập Tam Châm đã là giỏi lắm rồi, bây giờ xem ra Trần Thanh còn biết cả bộ châm pháp này.

Tốc độ châm cứu của Trần Thanh càng ngày càng nhanh.

“Tốc độ này cao siêu quá rồi!”

“Tôi châm cứu hơn 20 năm nay rồi mà chưa bao giờ đạt được tốc độ như vậy”.

“Kỹ thuật châm cứu thật là giỏi”.

Đám bác sĩ đứng bên ngoài đều cảm thán một cách kinh ngạc.

Giang Sơn và Hà Mai Anh nhìn theo kỹ thuật châm cứu của Trần Thanh thì đều dấy lên hi vọng, họ cảm thấy chắc là anh có thể chữa trị khỏi cho con gái họ.

Chưa đến 15 phút, Trần Thanh đã hoàn thành 13 châm.

Châm hết 13 châm, anh liền dừng tay lại.

Lúc này trán anh đã đẫm mồ hôi.

“Anh Thanh, được chưa?”

Giang Tử Phong nhẹ giọng hỏi.

Trần Thanh lắc đầu.

Anh dùng khả năng nhìn xuyên thấu của mình và vẫn nhìn thấy đám khí màu đen đó. Dù châm xong bộ Quỷ Môn Thập Tam Châm rồi nhưng chúng cũng chưa tan hết mà chỉ tan được một chút rồi tụ lại thành một cụm.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT