Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Triệu Ngũ gia ở đất Nam Hải này được coi là người ngang ngược và có dã tâm lớn. Thế lực của ông ta lại càng trên cơ Tô Hồng Mị.

Nhưng mà mấy năm gần đây, phong độ của ông ta đã giảm đi rất nhiều, nghe nói ông ta chuẩn bị rửa tay gác kiếm.

Cho dù như thế, ở Nam Hải này vẫn không có ai dám chọc đến Triệu Ngũ gia.

Lúc này, Trần Thanh đang ở nơi mà Triệu Ngũ gia thường hay xuất hiện - câu lạc bộ Hùng Sư.

Câu lạc bộ Hùng Sư là địa bàn của Triệu Ngũ gia, trong đó có không ít đồ vật không muốn ai nhìn thấy.

Trần Thanh đến trước câu lạc bộ Hùng Sư rồi tìm một nơi ngồi xuống hút thuốc, lúc anh hút thuốc tiện thể quan sát tình hình ở cửa ra vào. Theo tình báo mà Tô Hồng Mị đưa, Triệu Ngũ gia sẽ không trở về nhanh như vậy, phải chờ đến gần buổi trưa, ông ta mới xuất hiện ở đây.

Trần Thanh chờ đến lúc gần trưa thì nhìn thấy một đội xe hộ tống xuất hiện, tiếp theo từ trên chiếc xe đầu tiên có một người đàn ông hơn 50 tuổi bước xuống.

Người đàn ông này tinh thần phấn chấn, trên mặt mang nét không giận mà nghiêm. Lúc ông ta xuống xe thì đám người bên cạnh tự động xếp thành hai hàng nghênh đón.

Không nghi ngờ gì nữa người đàn ông này chính là Triệu Ngũ gia.

Trần Thanh nhìn thấy Triệu Ngũ gia xuất hiện nhưng anh vẫn không vội vàng ra tay làm gì.

Hiện giờ, bên ngoài khắp nơi đều có camera, nếu như ra tay ngay tại đây thì rất có khả năng sẽ bị ai đó nhìn thấy, cho nên Trần Thanh quyết định đi vào bên trong rồi tính tiếp.

Sau khi Triệu Ngũ gia vào trong thì đám người phía sau ông ta cũng nhanh chóng đi vào cùng.

Trần Thanh hút hết một điếu thuốc, liền ngang nhiên đi vào câu lạc bộ Hùng Sư .

Đi đến trước cửa câu lạc bộ, Trần Thanh nhìn thấy hai tên bảo vệ trông rất cường tráng đứng chắn ngay ở đó.

Trần Thanh liền vờ như không nhìn thấy hai tên đó, chuẩn bị cúi đầu đi vào.

“Đợi chút, mày muốn đi đâu?”

Trần Thanh còn chưa đi vào cửa thì đã bị hai tên bảo vệ đó đi qua chặn anh lại.

“Tôi tìm Triệu Ngũ gia”.

Trần Thanh ngẩng đầu nói.

“Tìm Ngũ gia sao?”

Một trong hai tên bảo vệ mặt sa sầm hỏi: “Tìm Ngũ gia có việc gì?”

“Tôi có một vụ làm ăn lớn muốn hợp tác với ông ta”.

Trần Thanh cười lạnh nói.

“Mày có một vụ làm ăn lớn muốn bàn bạc với Ngũ gia sao?”, tên bảo vệ còn lại lộ vẻ xem thường, không tin nói: “Chó má, mày không xem lại mày là ai, có thể có chuyện làm ăn gì mà bàn với Ngũ gia chứ? Biến đi!”

“Biến càng xa càng tốt”, tên bảo vệ chỉ tay về phía sau hung hãn đuổi.

Hai tên bảo vệ nhìn thấy Trần Thanh mặc đồng phục bảo vệ liền biết Trần Thanh không phải đến để bàn việc làm ăn gì cả.

Nghe thấy lời họ nói, Trần Thanh không chút để ý, anh bước nhanh về phía trước.

“Mẹ nó, mày điếc rồi phải không?”

“Chỗ này là chỗ mày có thể đến sao?”

Hai tên bảo vệ nhìn thấy Trần Thanh vẫn muốn đi về phía trước thì liền co nắm đấm lại, đánh về phía Trần Thanh.

Bịch!

Nhưng mà nắm đấm của bọn chúng còn chưa đụng tới Trần Thanh thì Trần Thanh đã ra tay trước rồi.

Anh liên tiếp đá hai phát vào chúng, hai tên bảo vệ hung hãn đó liền bị Trần Thanh đá đến khuỵu hai đầu gối xuống.

Trần Thanh đá chúng ngã lăn ra đất rồi duỗi chân ra đè lên vai một trong hai tên nói: “Gọi cho Triệu Ngũ, nói tao có việc muốn tìm ông ta. Nói ông ta tự xuống đây nói chuyện với tao, hay là muốn tao đi lên trên đó”.

“Mẹ mày! Mày tưởng mày là ai, mày muốn gặp Ngũ gia là liền gặp được hả?”

Phịch!

Một trong hai tên bảo vệ không phục kêu gào. Chỉ là hắn vừa kêu ra tiếng, Trần Thanh liền một cước đá lên mặt hắn, ngay lập tức hắn liền phun ra hai ngụm máu, cả người cũng đập mạnh về một bên, đụng phải bức tường liền trực tiếp ngất xỉu.

Giải quyết xong một tên, Trần Thanh liền nhìn tên bảo vệ còn lại.

“Còn mày muốn sao?’

Trần Thanh nhìn chằm chằm hắn ta hỏi.

“Tôi, tôi, tôi gọi liền”, tên bảo vệ nói liên thanh.

Hắn thấy lực đá của Trần Thanh mạnh như vậy, ngay lập tức bị dọa cho kinh sợ.

“Gọi mạu đi”.

Lúc này, Trần Thanh mới thu chân về.

Tên bảo vệ móc điện thoại ra, bấm số điện thoại.

Điện thoại vừa được kết nối, hắn liền nói: “Ngũ gia, có người tìm ông. Có cần dẫn anh ta lên không?”

“Vâng. Bây giờ, tôi lập tức dẫn anh ta lên”.

Tên bảo vệ nói một câu cuối cùng, liền cúp điện thoại.

“Đi theo tôi! Ngũ gia kêu tôi dẫn anh lên”.

Tên bảo vệ nói lại với Trần Thanh.

“Dẫn đường!”

Trần Thanh nói.

Tên đó liền đứng dậy, dẫn anh đi vào bên trong.

Trần Thanh theo tên bảo vệ đi vào bên trong, rất nhanh liền thấy một tốp người mang theo vũ khí từ bên trong xông ra, nhìn thấy đoàn người này, Trần Thanh liền biết được, cuộc điện thoại lúc nãy của tên bảo vệ vốn không phải là gọi cho Triệu Ngũ, mà là ám hiệu muốn chuyển cho người bên trong biết được.

Tên bảo vệ nhìn thấy người của mình xuất hiện, liền gấp gáp kêu to: “Chính là tên này đến chỗ chúng ta gây sự, ra tay đánh người chưa nói, còn muốn gặp Ngũ gia, mau xử đẹp nó đi”.

Tên bảo vệ vừa hét lớn, ngay tức khắc người bên trong liền xông lên bao vây Trần Thanh lại.

Trần Thanh liếc nhìn đám người bao vây mình một lượt, lại nhìn tên bảo vệ nói: “Mày không thành thật rồi”.

“Hừ!”, tên bảo vệ nhổ một bãi nước bọt: “Thằng nhóc, mày tưởng Ngũ gia là người mày muốn gặp là gặp được sao? Hứ! Mày không có tư cách đó đâu”.

“Ngũ gia nói rồi, thằng nào đến đây làm loạn, nếu không chặt tay, thì móc hai mắt, mày tự chọn đi”.

Lúc này, có một người đàn ông đầu nhuộm một nhúm tóc đỏ chót, tay vác cây mã tấu nhìn thẳng Trần Thanh cười: “Nếu như không chọn, chúng tao đem “thằng nhỏ” của mày chặt đứt, sau đó vứt sông cho cá ăn, mày thấy thế nào?”.

Trần Thanh nhìn hắn ta, lạnh nhạt nói: “Tao không có ý định chọn, tao muốn gặp Ngũ gia, bọn mày tốt nhất là kêu ông ta ra gặp tao, nếu không thì đừng có hối hận”.

“Haha, tên bảo vệ này bị điên rồi sao? Với cái dáng vẻ này mà muốn gặp Ngũ gia của bọn tao!”

“Hứ! Mày nhặt giày cho Ngũ gia bọn tao còn không xứng, muốn gặp Ngũ gia thì đợi kiếp sau đi!”

“Xem ra không cần nói nhiều, trực tiếp băm nó ra đi. Đừng lãng phí thời gian”.

Tên tóc đỏ vác cây mã tấu, chỉ vào Trần Thanh ngạo mạn nói: “Tên chó chết mày, tao cho mày thêm một cơ hội, tự mày quỳ xuống, hay là để ông đây ra tay?”

Trần Thanh nhìn động tác của tên kia, anh liền gãi gãi tai, có chút mất kiên nhẫn nói: “Nếu muốn đánh thì đánh nhanh đi. Đừng có mà ở đó lèo nhèo nữa”.

Cục diện thế này, Trần Thanh đã sớm đoán được. Chẳng qua Trần Thanh không quá để tâm tới.

Nhưng hành động và dáng vẻ này của Trần Thanh, lọt vào mắt người khác, lại chính là đang khiêu khích.

“Mẹ nó, ra là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.

Tên tóc đỏ nắm chặt cây mã tấu, lấy hết sức lực chém một nhát về phía Trần Thanh.

Đám người xung quanh thấy tên tóc đỏ cứ như vậy mà chém, trên mặt bọn chúng đều lộ ra nụ cười đắc ý.

Bọn chúng cảm thấy một nhát này có lẽ là ăn chắc rồi!

Người bình thường nhất định tránh không khỏi một nhát dao này, hơn nữa nhìn động tác của Trần Thanh, thì anh dường như không có ý muốn tránh đi.

“Chém chết nó!”

“Dám tới chỗ này gây chuyện, cho nó chết đi!”

Đám người xung quanh hò hét.

Bọn chúng đều đang đợi chờ khung cảnh đầu rơi máu chảy xuất hiện.

Keng!

Nhưng mà tiếng hò hét của bọn chúng còn chưa kịp bật ra thì đã truyền đến tiếng kêu lanh lảnh.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT