Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Là tôi thì sao nào? Không phải tôi thì sao nào?”

Triệu Ngũ có chút khinh thường, nói: “Hơn nữa cậu có tư cách gì mà ở đây nói chuyện với tôi? Dù cho là Nam Cung Minh Đức tới đây cũng phải gọi tôi một tiếng Ngũ gia! Cậu là cái thá gì chứ?”

“Ngũ gia nói đúng. Mày là cái thá gì chứ?”

“Mày không xứng!”

Đám người xung quanh kích động, đồng loạt lên tiếng.

Trong mắt bọn họ, Trần Thanh chẳng qua chỉ là một tên nhãi nhép, căn bản không có tư cách gì để nói chuyện với Ngũ gia như vậy.

Trần Thanh coi như không có gì, cười cười và nhả một hơi khói, đáp: “Nếu như là ông, thì tôi sẽ bắt ông phải trả giá. Một cái giá rất đắt!”

Trần Thanh nhấn giọng.

“Hừ!”

Triệu Ngũ cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu có bản lĩnh gì để bắt tôi phải trả giá chứ?”

Nói rồi, Triệu Ngũ rút ra một khẩu súng, chĩa về hướng Trần Thanh.

“E là cậu cũng không có cơ hội để bắt tôi trả giá rồi”.

Triệu Ngũ nhắm thẳng về phía đầu Trần Thanh, trên mặt lộ ra nụ cười khinh bỉ.

“Ngũ gia, bắn chết hắn đi”.

“Này thì huênh hoang, giết hắn đi”.

“Woa, Ngũ gia rút súng ra rồi. Mày chết chắc rồi”.

Đám người xung quanh thấy Triệu Ngũ rút súng chĩa về Trần Thanh lập tức trở nên hào hứng.

Bọn họ liền bộc phát hết những cảm xúc phải kìm nén khi nãy.

Triệu Ngũ nhìn Trần Thanh cười lạnh, nói: “Thằng nhãi, giờ quỳ xuống xin tha, tới lúc bị tôi đánh gãy chân tay thì tôi còn có thể tha cho cậu một mạng”.

Trần Thanh nhìn nòng súng đen kịt, anh dường như chẳng hề để tâm tới nó, tiếp tục nhả một hơi khói và nói: “Tôi từ trước tới nay không thích ai chĩa súng về phía mình”.

“Ngũ gia thích chĩa súng về mày đó thì sao nào?”

Triệu Ngũ cười đáp: “Không lẽ cậu vẫn còn chiêu gì à? Mẹ kiếp, giờ tôi đếm ba tiếng, quỳ xuống cho tôi. Không thì tôi sẽ bắn chết cậu”.

“Ba!”

Nói rồi Triệu Ngũ bắt đầu đếm ngược.

“Quỳ xuống, tha cho mày một mạng!”

“Haha, tao không tin mày không sợ súng”.

“Một bảo vệ quèn mà dám ăn nói với Ngũ gia như vậy, đây chính là kết cục của mày”.

Đám đông bắt đầu thúc giục.

“Hai!”

Triệu Ngũ thấy Trần Thanh vẫn tiếp tục hút thuốc, không có chút động tĩnh. Ông ta liền tiếp tục đếm.

“Thằng nhãi, tỏ vẻ trước mặt tôi không có chút tác dụng nào đâu”.

Triệu Ngũ đanh giọng đáp.

Trần Thanh liếc mắt, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Muốn bắn thì bắn nhanh lên”, Trần Thanh thản nhiên như không mà đáp.

“Đúng là không thấy quan tài không rơi lệ mà”.

Triệu Ngũ nghiến răng nói.

Pằng!

Ông ta vừa dứt lời, một tiếng súng lập tức vang lên

Tiếng súng vang lên, tất cả mọi người đều cười thầm, bọn họ đều đang chờ coi kết cục bị bắn nổ đầu của Trần Thanh.

Trần Thanh thấy Triệu Ngũ nổ súng, anh đã có chuẩn bị trước rồi.

Trần Thanh luôn tự tin vào tốc độ của mình, với khoảng cách ở đây, anh tin rằng mình hoàn toàn có thể né được phát đạn đó.

Nhưng ngay vào lúc Trần Thanh chuẩn bị né đạn, ánh mắt anh liền lóe sáng.

Ánh sáng sau khi vụt tắt, Trần Thanh nhìn lại cảnh trước mặt.

Vào khoảnh khắc anh nhìn thấy, trong mắt anh lộ một tia kinh ngạc.

Lúc này anh không ngờ mình có thể nhìn rõ hướng bay của viên đạn.

Dường như tốc độ của viên đạn đã chậm lại.

Chẳng nhẽ đây là tác dụng của nhìn xuyên thấu sao? Tất cả những gì lọt vào tầm mắt của anh tốc độ đều sẽ bị chậm lại.

Trần Thanh vốn nghĩ nó chỉ giúp anh mạnh hơn, nào ngờ còn có thêm tác dụng này nữa.

Nhìn rõ hướng bay của viên đạn, Trần Thanh đột nhiên có một ý tưởng táo bạo.

Tiếng súng đã ngưng.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về phía Trần Thanh.

Bọn họ vốn nghĩ rằng Trần Thanh trúng đạn và chết rồi.

Ahh!

Nhưng khi bọn họ nhìn rõ, tất cả lập tức ngây người.

Trên tay Trần Thanh cầm một viên đạn.

Nhìn thấy viên đạn trong tay Trần Thanh bọn họ ngạc nhiên tới mức há hốc miệng.

“Cái này…”

“Sao có thể như vậy được?”

“Trời ơi!”

Bọn họ hít một hơi lạnh.

Triệu Ngũ cũng ngây người.

Ông ta không hề tưởng tượng được, Trần Thanh lại có thể dùng tay để bắt lấy viên đạn.

Cái này quá thần kì rồi.

Trần Thanh vứt viên đạn xuống, cười nhẹ nói: “Cái này đối với tôi không có tác dụng đâu!”

“Mẹ kiếp!”

Triệu Ngũ nghiến răng mắng nhiếc, ông ta chĩa súng về phía Trần Thanh, chuẩn bị tiếp tục nổ súng.

Pằng! Pằng!

Hai tiếng súng liên tiếp vang lên.

Bọn họ thầm nghĩ, bắn hai phát liên tiếp thế này, tên biến thái Trần Thanh chắc sẽ không bắt được đâu.

Nhưng tới lúc bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Tất cả đều chết lặng.

Trên tay Trần Thanh đang cầm hai viên đạn

Không còn nghi ngờ gì nữa, dù là bắn liên tiếp hai phát cũng không có tác dụng gì với Trần Thanh.

“Mẹ nó, có phải người không vậy?”

“Đạn mà cũng bắt được”.

“Chết tiệt”.

Đám đàn em của Ngũ gia không dám tin vào mắt mình.

Ngũ gia thấy vậy, ông ta vẫn muốn tiếp tục nổ súng.

Chỉ là lần này Trần Thanh không định cho ông ta cơ hội nổ súng rồi.

Trần Thanh đã ra tay trước khi Triệu Ngũ định nổ súng rồi.

Động tác của Trần Thanh nhanh vô cùng.

Loảng xoảng!

Một giây sau, bọn họ nhìn thấy Trần Thanh cầm chiếc gạt tàn bằng ngọc trên bàn đánh vào đầu Triệu Ngũ.

Triệu Ngũ bị đánh ngã đập xuống bàn.

Bọn họ thấy Triệu Ngũ bị đánh bể đầu, máu tươi liên tục chảy.

Đầu ông ta đập xuống bàn, Trần Thanh liền vươn tay ấn đầu ông ta xuống.

Đầu Triệu Ngũ bị ấn xuống, Trần Thanh cười nhẹ nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không thích người khác chĩa súng về phía mình, ông làm như vậy sẽ phải trả giá đó”.

Bịch!

Trần Thanh dứt lời liền tóm đầu Triệu Ngũ và đập mạnh xuống bàn.

Bàn trà bằng đá cẩm thạch lập tức nứt vỡ.

A!!!!!!

Triệu Ngũ kêu lên một tiếng thảm thiết.

Đám đàn em của Triệu Ngũ thấy ông ta bị Trần Thanh tóm đầu, thật quá tàn nhẫn mà.

Lúc này, trên mặt Triệu Ngũ đầy máu, phía sau đầu cũng toàn là máu, trông đáng sợ vô cùng.

Hơn nữa, máu vẫn đang tiếp tục chảy

Bịch!

Trần Thanh tiếp tục túm đầu Triệu Ngũ và đập xuống bàn.

Triệu Ngũ đau đớn kêu la thảm thiết.

Không ai ngờ được, Trần Thanh lại mạnh như vậy.

Không những có thể tay không bắt lấy đạn, giờ còn trực tiếp ra tay đánh người.

“Đừng đánh nữa”.

Triệu Ngũ nén cơn đau hét lên: “Có chuyện gì có thể từ từ thương lượng mà”.

Triệu Ngũ bị Trần Thanh khống chế, trong lòng ông ta hiểu rất rõ, con người này không đơn giản chút nào, hơn nữa nếu như Trần Thanh muốn giết ông ta, đây là chuyện dễ như trở bàn tay.

Tên bảo vệ này lại mạnh tới vậy.

Chẳng trách anh dám một mình tới đây, hơn nữa còn không thèm coi ông ta ra gì.

Đây không phải là ngông cuồng, mà là Trần Thanh tin vào năng lực của mình.

Nghe Triệu Ngũ nói vậy, Trần Thanh liền quẳng ông ta lên sofa.

A!!!!

Người đẹp vốn đang ngồi cạnh Triệu Ngũ, giờ thấy bộ dạng thảm hại ngày của ông ta liền bị doạ tới mức hét lên, sau đó lập tức nép về một bên.

Trần Thanh ném Triệu Ngũ xuống sofa rồi nhặt khẩu súng dưới đất lên.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT