Lọc Truyện

Chiến Thần Phục Thù – Lăng Khôi – Lâm Yến Lệ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Lão già tầm thường Diệp Vân Phong kia đã là cái thá gì chứ? Chẳng qua là một kẻ hư danh thôi. Người như ông ta mà cũng xứng trở thành Trung Hải Vương sao? Vị trí này vốn dĩ thuộc về tôi, là thứ tôi đã từng để mất, bây giờ tôi muốn tự tay đoạt lại”, Lam Ngạo Thiên lạnh lùng lên tiếng.

"Tông sư Lam oai quá!"

"...”

Lam Ngạo Thiên nhìn mọi người, ngạo nghễ nói: "Ba mươi tám người các cậu chính là ba mươi tám đại sư võ thuật ở ngoại kình đỉnh cao. Chỉ với điều này đã có thể quét sạch giới võ thuật Trung Hải. Lần này tôi tiến về Trung Hải là vì Trung Hải Vương”.

Mọi người lại tâng bốc một trận.

Lúc này, một đôi nam nữ đi ra từ trong khoang thuyền.

Người đàn ông gầy trơ xương, chỉ cao tầm một mét bốn mươi, nhìn thế nào cũng thấy giống người mắc bệnh người lùn.

Ngược lại, cô gái kia lại vô cùng xinh đẹp động lòng người, dáng người yểu điệu, cô ta mặc một bồ quần áo mỏng, ngắn màu đỏ lộ ra đôi chân thon dài cân xứng, dưới chân đi một đôi giày cao gót màu đỏ chót càng tôn lên vóc dáng mảnh mải.

Điều quan trọng hơn là người đẹp này có một đôi mắt to màu xanh dương, hiển nhiên không phải người gốc Trung Hải.

Sự xuất hiện của hai người kia làm vẻ mặt của toàn bộ ba mươi tám cao thủ trở nên nghiêm túc, giống như gặp được người rất đáng sợ.

"Mukes kính chào sư phụ”.

"Karina kính chào sư phụ”.

Hai người đi tới trước mặt Lam Ngạo Thiên, cung kính khom lưng hành lễ.

Lam Ngạo Thiên gật đầu: "Đã chuẩn bị xong mọi thứ chưa?"

Karina nói: "Đều đã chuẩn bị xong. Đi về phía trước ba mươi hải lý nữa sẽ tiến vào ranh giới của thành phố Trung Hải”.

Lam Ngạo Thiên đứng lên đi đến bên cạnh lan can, hai tay chống lên lan can, ngắm nhìn đô thị phồn hoa ở phía trước: “Ròng rã hai mươi năm, cuối cùng thì Lam Ngạo Thiên tôi cũng trở về”.

Karina nói: "Sau khi tiến vào Trung Hải thì chúng ta sẽ dừng chân ở đâu ạ?”

Lam Ngạo Thiên nói: "Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn”.

...

Trưa hôm đó.

Tần Phong đưa cơm cho Lăng Khôi như mọi khi.

Vẫn như thường lệ, ông ta cưỡng ép rót rượu rắn độc vào miệng anh, làm anh nhục nhã nặng nề một hồi rồi mới nghênh ngang rời đi.

Vào ban đêm, Cung Tường đi lên đỉnh núi.

Ông ta đích thân đến hỏi thăm Lăng Khôi.

Lăng Khôi tựa vào một góc trong lồng giam, sắc mặt như sắp chết.

“Cậu Lăng, cậu phải chịu khổ sở rồi”.

Cung Tường bày đồ nhắm và dâng rượu lên.

Lăng Khôi đói đến mức không thể chịu đựng thêm được nữa, anh ăn ngấu nghiến từng miếng lớn, qua một lúc lâu mới hơi dịu lại, sau cùng uống rượu mạnh mới cảm thấy no bụng.

Cung Tường đích thân đến thăm khiến Lăng Khôi cảm động.

Cung Tường nói: "Tin tức chính xác, Lam Ngạo Thiên đã đến Trung Hải, ngày mai ông ta sẽ lên núi. Đến lúc đó, toàn bộ cao thủ trong giới võ thuật ở Trung Hải sẽ tới nơi này để đàm phán với Lam Ngạo Thiên. Còn cậu sẽ trở thành vật hi sinh cho giới võ thuật ở Trung Hải”.

Lăng Khôi yên lặng lắng nghe.

Cung Tường tiếp tục nói: "Sức mạnh của Lam Ngạo Thiên đã vượt qua tưởng tượng của mọi người. Năm đó, Trung Hải có ba vị tông sư võ thuật: Huyền Nguyệt, Cung Phí Phàm, Diệp Vân Phong”.

Cung Tường thuật lại chi tiết chuyện đã trải qua lúc trước.

Trước đây, Lăng Khôi cũng không biết đoạn lịch sử bí mật này.

Giây phút này, sau khi nghe xong, anh lập tức hiểu ra rất nhiều chuyện.

Khó trách giới võ thuật ở Trung Hải lại nhất trí thà hi sinh Lăng Khôi để lấy lòng Lam Ngạo Thiên.

Lam Ngạo Thiên quá mạnh.

"Lần này, ngoại trừ Lam Ngạo Thiên đích thân tới còn dẫn theo hai học trò xuất sắc nhất là Mukes và Karina, hai người này đều đã đạt đến cảnh giới bán bộ tông sư võ thuật, thực lực còn cao hơn tôi”.

Cung Tường không hề giấu giếm bất cứ tin tức gì.

Lăng Khôi gật đầu: "Tôi biết rồi”.

“Trong tình hình này, việc tôi có thể làm chỉ có thế. Toàn bộ chuyện tiếp theo phải dựa vào bản thân cậu”, Cung Tường đứng lên nhưng không nhúc nhích.

Mãi một lúc lâu sau, ông ta mới cất bước, chuẩn bị rời đi: "Cậu Lăng còn lời gì muốn nói không?"

Lăng Khôi nói: "Là ông còn có lời muốn nói mới đúng chứ?”

Cung Tường trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng nói: "Tôi biết chuyện cậu muốn làm. Tôi bằng lòng phối hợp, tình nguyện chia sẻ với cậu nhưng phải xem cậu có năng lực này hay không”.

Sáng sớm hôm sau.

Trời vừa mới hửng sáng, Lăng Khôi đã bị Tần Phong xách ra, ném vào quảng trường bát quái trên đỉnh núi.

Toàn bộ chưởng môn và lãnh đạo cấp cao của lực lượng ba thế lực đã có mặt đông đủ.

Trận địa đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Sắc mặt của mỗi người đều hết sức nghiêm túc.

Ai cũng biết hôm nay Lam Ngạo Thiên sẽ tới.

Diệp Vân Phong ngồi trên ghế cao nhất, ánh mắt đanh lại quan sát quảng trường, yên lặng chờ Lam Ngạo Thiên đến.

Cung Tường, Bắc Đường Mặc, Tiêu Vô Ngôn, Lý Đồng Sơn, Tiêu Lâm, Cung Lạc Hà, đạo sĩ Phổ Lâm, Diệp Tử Hùng, Diệp Văn Sơn, Diệp Tử Khanh, Tần Hoa Lệ và rất nhiều cao thủ khác, toàn bộ ánh mắt đều rất nghiêm trọng.

Diệp Vân Phong dựa vào ghế, nheo lại mắt, nhìn mặt trời phía trước: "Theo như lời hẹn thì có lẽ là Lam Ngạo Thiên cũng tới rồi”.

Mọi người nghe vậy liền giật nảy mình, run rẩy.

Lúc này, Tần Thiếu Long nói: "Nơi này hội tụ tất cả cao thủ trong giới võ thuật của Trung Hải, chỉ cần Lam Ngạo Thiên dám đến, chúng ta sẽ khiến ông ta chết không có chỗ chôn”.

Diệp Hùng liếc mắt nhìn hắn, rất muốn tặng cho hắn hai chữ.

Ngu ngốc.

Đúng là còn trẻ nên thiếu hiểu biết.

Thời gian trôi qua, mọi người yên lặng chờ đợi, mãi đến lúc giữa trưa, trời nắng chang chang.

Cuối cùng cũng có ba bóng người xuất hiện ở phía trước tầm nhìn.

"Diệp Vân Phong, hai mươi năm không gặp, ông vẫn khỏe chứ?”

Giọng nói dõng dạc và phóng khoáng.

Lam Ngạo Thiên chắp tay bước đến.

Đi theo phía sau là Mukes và Karina.

Tất cả mọi người đứng bật dậy ngay lập tức, ánh mắt đồng loạt nhìn sang.

Đại tông sư Lam Ngạo Thiên.

Diệp Vân Phong nói: "Lam Ngạo Thiên, sức khỏe của tôi rất tốt”.

"Ha ha ha”, Lam Ngạo Thiên chậm rãi bước tới: "Vốn tưởng rằng cả đời này tôi sẽ không bao giờ bước chân vào đất Trung Hải nữa, không ngờ là duyên phận đưa đẩy, tôi vì báo thù mà trở về một lần nữa”.

Tần Phong chỉ vào Lăng Khôi ở bên trong lồng giam, lớn tiếng nói: "Tông sư Lam, người giết Trần Vũ Anh, đánh Diệp Hùng tàn phế chính là người này. Chúng tôi đã nhốt cậu ta lại, chủ động tặng cho ông, hi vọng tông sư Lam có thể xóa bỏ thù hận”.

Hành động bày tỏ thái độ lần này của Tần Phong tất nhiên hoàn toàn đúng về đạo đức, nhưng đối với Lăng Khôi mà nói lại quá mức tàn nhẫn.

Mukes nói: “Tùy tiện đưa ra một người rồi nói là hung thủ giết Vũ Anh, ông không cảm thấy buồn cười sao?”

Tần Phong nói: "Người tên Lăng Khôi này là hung thủ sát hại Trần Vũ Anh. Người Trung Hải đều có thể làm chứng. Đây là tất cả chứng cứ được ghi chép lại”.

Tần Phong đưa lên một tập văn kiện dày cộp, trong đó ghi chép nguyên nhân hậu quả của tất cả mọi chuyện rất kĩ càng, chứng cứ vô cùng xác thực.

“Tông sư Lam, người trong giới võ thuật ở Trung Hải chúng tôi đều rất đau lòng về chuyện của Trần Vũ Anh và Diệp Hùng. Hôm nay, tôi tình nguyện đích thân chặt đầu Lăng Khôi đưa cho tông sư Lam, mặt khác, nhà họ Tần của tôi tình nguyện bồi thường mười tỷ tệ”, Tần Phong dẫn đầu đàm phán: "Mong tông sư Lam bớt giận, từ nay về sau sẽ rời khỏi Trung Hải!"

Ba thế lực đã sớm bàn bạc những điều kiện này, lúc này do Tần Phong dẫn đầu ra mặt đàm phán.

"Các người vì bảo toàn bản thân mà không tiếc giao cao thủ của giới võ thuật Trung Hải ra, không phải là quá mức không biết xấu hổ sao?”, Karina cười khanh khách: "Tôi còn tưởng rằng giới võ thuật Trung Hải có khí phách lớn lắm, không ngờ chỉ làm một đám hèn nhát. Diệp Vân Phong, ông khiến người khác rất thất vọng đấy”.

Diệp Vân Phong nghiến răng nghiến lợi, không mở miệng.

Tần Phong nói: "Người trong giới võ thuật Trung Hải của chúng tôi phạm sai lầm, đương nhiên phải gánh chịu trách nhiệm, xưa nay chúng tôi luôn rất công bằng. Tông sư Lam có hài lòng với điều kiện mà tôi vừa mới đưa ra không?"

Lúc này, Hướng Văn Địch mở miệng nói: "Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng, đây là nguyên tắc bất diệt của giang hồ võ thuật. Tông sư Lam là người tập võ, tôi nghĩ đương nhiên sẽ biết đạo lý này”.

Karina cười ha ha nói: "Sư phụ của tôi khác hẳn với người bình thường, khẩu vị rất lớn, chỉ giết một người thôi thì e là không đủ”.

Tần Phong nói: "Tôi đang truy lùng tất cả những người có liên quan đến Lăng Khôi. Nếu tông sư Lam cảm thấy giết một mình Lăng Khôi vẫn chưa đủ để hả giận, tôi sẽ sai người bắt toàn bộ người thân bạn bè của Lăng Khôi lại, cùng đưa cho tông sư Lam xử lý”.

Không biết xấu hổ!

Quá vô tình.

"Khà khà khà, sư phụ của tôi không có hứng thú với người bình thường”, Mukes xé nát chồng tài liệu ở trong tay, hóa thành những mảnh giấy khắp bầu trời, bay phấp phới trong không trung.

Tần Phong nói: "Nếu tông sư Lam có điều kiện gì, xin cứ mở miệng. Chỉ cần chúng tôi có thể làm, nhất định sẽ khiến ông hài lòng”.

Lam Ngạo Thiên chậm rãi ngẩng đầu, đánh ra một bàn tay về phía xa.

"Bộp!"

Cũng không biết xảy ra chuyện gì, Tần Phong đang đứng cách đó hơn mười mét đột nhiên bị tát một bạt tai rồi bay lên trời, sau khi đập xuống đất thì phun đầy máu.

"Cậu giống như một con ruồi đáng ghét, cứ ong ong ầm ĩ liên tục. Trước mặt Lam Ngạo Thiên tôi đâu đến lượt cậu lên tiếng?", Lam Ngạo Thiên lạnh lùng mở lời.

Tần Phong che miệng, lập tức câm như hến.

"Diệp Vân Phong, hai mươi năm không gặp, không ngờ là ông đã sợ hãi ra nông nỗi này, chưa hỏi gì đã cầu xin đàm phán hòa bình luôn. Thật sự khiến người khác thất vọng”, Lam Ngạo Thiên nói: "Muốn đàm phán à? Được thôi. Tôi có một điều kiện, ông dẫn đầu lực lượng ba thế lực của giới võ thuật Trung Hải phục tùng tôi, từ nay về sau, tôi chính là Trung Hải Vương!"

Ông ta vừa dứt lời đã làm tất cả mọi người khiếp sợ.

Mỗi người đều cảm thấy như có gai ở sau lưng, thầm run rẩy.

Lam Ngạo Thiên tham lam đến vậy sao?

Còn muốn xưng bá ở Trung Hải?

Chương 292: Khiêu chiến

Nếu lời này là do người khác nói thì e rằng vô số cao thủ có mặt tại đây sẽ cùng xông lên xé nát đối phương thành từng mảnh.

Muốn ba thế lực phục tùng ư?

Mẹ kiếp, nghĩ mình là ai chứ?

Nhưng bây giờ người nói là Lam Ngạo Thiên.

Mọi người chỉ có thể sợ hãi và căm phẫn.

Có ai dám phản đối sao?

Không ai dám.

Những người có tu vi chưa đạt đến cảnh giới tông sư đều biết Lam Ngạo Thiên là đại tông sư. Bọn họ làm sao dám ra tay với đại tông sư võ thuật chứ?

Diệp Vân Phong đã đạt đến cảnh giới tông sư, nhưng cũng không dám ra tay với Lam Ngạo Thiên.

Cảnh tượng hai mươi năm trước đã để lại ấn tượng quá sâu sắc trong đầu cụ ấy.

Hôm nay nếu ra tay rồi thua trận thì không chỉ khiến thanh danh lụn bại, bị giết chết, mà cuối cùng toàn bộ giới võ thuật Trung Hải cũng sẽ gặp phải đại họa.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Vân Phong, yên lặng chờ đợi câu trả lời của Diệp Vân Phong.

Một lúc lâu sau, Diệp Vân Phong vẫn không mở miệng.

Mọi người đều rất thất vọng.

Diệp Vân Phong là Vương của bọn họ, là trụ cột tinh thần trong lòng bọn họ, vậy mà lại không dám chống lại Lam Ngạo Thiên?

Lúc này, Karina cười nói: “Diệp Vân Phong, sư phụ tôi là người tốt bụng. Lúc nãy các người hỏi sư phụ có điều kiện gì, bây giờ sư phụ đã nói điều kiện rồi. Các người còn không đồng ý sao?”

Tiêu Vô Ngôn mở lời: “Tông sư Lam, chúng tôi đã giao người giết Trần Vũ Anh cho ông rồi, ông có thể tùy ý xử lý. Nhưng bây giờ ông lại nói muốn làm Trung Hải Vương, chuyện này e là không thích hợp lắm”.

Lam Ngạo Thiên lạnh lùng nói: “Trung Hải Vương phải là người có tài. Diệp Vân Phong làm được, tại sao tôi không làm được?”

Rõ ràng, Lam Ngạo Thiên không hề quan tâm đến việc Trần Vũ Anh bị giết.

So với sự nghiệp to lớn của mình, tính mạng của một Trần Vũ Anh nhỏ bé có là gì chứ?

“Thù phải báo, người phải giết. Tôi còn muốn làm Trung Hải Vương”, Lam Ngạo Thiên nhấn mạnh lần nữa: “Con người tôi không thích dài dòng, ông đồng ý hay không thì cứ nói với tôi một tiếng là được”.

Diệp Vân Phong vẫn không nói gì.

“Được, tôi biết rồi. Nếu ông đã không muốn trả lại thứ vốn thuộc về tôi thì tôi sẽ tự mình giành lại”, Lam Ngạo Thiên nói.

Mukes và Karina bất ngờ lao về phía mọi người trên khán đài.

Một cơn gió mạnh càn quét.

“Hôm nay, không đồng ý để sư phụ tôi làm Trung Hải Vương thì chúng tôi sẽ giết hết tất cả những người ở đây!”

Hai người này thật sự rất hung mãnh, dám xông thẳng vào đám đông.

Vô cùng khí thế.

“Chặn bọn họ lại!”

Hướng Văn Địch lao lên đầu tiên.

Kết quả là...

“Bộp!”

Karina tát một bạt tai khiến Hướng Văn Địch bay thẳng lên không trung.

Sau đó đập xuống đất, nôn ra máu, không thể đứng dậy nổi nữa.

Tiêu Vô Ngôn và Cung Tường cũng không thể ngồi yên được nữa, hung hăng ra tay.

Họ là môn chủ của hai thế lực lớn, mặc dù không phải tông sư nhưng cũng sắp đạt đến cảnh giới tông sư rồi, có thể đột phá lên tông sư bất cứ lúc nào.

Ngay cả cao thủ như Diệp Vân Phong cũng không dám coi thường hai vị môn chủ này.

Nhưng dù là như vậy.

Hai vị môn chủ này ở trong tay Karina, chỉ sau ba chiêu cũng đã bị đánh bay.

Tất cả mọi người sợ đến mức sắp tè ra quần!

Trời ơi!

Đây là môn chủ của hai thế lực lớn đấy, vậy mà lại bị hai đệ tử của Lam Ngạo Thiên đánh bại trong vòng ba chiêu.

Cách biệt về thực lực lớn quá!

Điều này khiến tâm lý của các cao thủ trong giới võ thuật Trung Hải trở nên hỗn loạn.

Vô cùng sợ hãi.

Sau đó vô số cao thủ của ba thế lực đều lần lượt ra tay chống cự.

Nhưng có tác dụng sao?

Tất cả đều vô dụng.

Cơ thể của Mukes có thể biến dạng, tay chân có thể thay đổi vị trí, cảm giác giống như một con rối chắp vá, có thể tùy ý thay đổi bộ phận cơ thể. Kết quả của việc này là hắn giống như một con rắn, hơn nữa trên người con rắn lớn này còn có vảy sắc nhọn.

Bất cứ nơi nào bọn họ đi qua, đều có vô số người bị đánh bay.

Trong tay Karina cầm một cây roi kim loại kỳ quái, từng đốt từng đốt, giống như vô số đốt xương sống tạo thành, có thể uốn cong, có thể dựng thẳng, hai mặt có lưỡi dao sắc bén, chạm một cái cũng có thể cắt đứt sắt thép.

Hai người bọn họ như vào chỗ không người, sự chống cự của mọi người hoàn toàn không có tác dụng.

“Thật đáng sợ, mọi người chạy mau!”

“Hai người này mạnh quá, ngoại kình đã xuất hiện dấu hiệu biến đổi rồi. Cùng là ngoại kình đỉnh cao nhưng căn bản không phải là một cấp bậc. Chúng ta mau rút lui thôi!”

“…”

Mọi người bỏ chạy tán loạn.

Trên đài cao, vốn là nơi tụ họp của lãnh đạo cấp cao trong giới võ thuật Trung Hải, kết quả là bị hai người kia xông vào, đánh ngã xuống đất cả một vùng lớn.

Chỉ có một mình Diệp Vân Phong vẫn ngồi ở vị trí.

“Dừng tay!”

Diệp Vân Phong đột nhiên quát lớn, hai tay đột nhiên giơ lên, sau đó đánh ra hai bên.

Rầm rầm!

Lực mạnh phát ra, kéo theo không khí xung quanh, hình thành hai luồng khí, quét ngang mười mấy mét, đột nhiên đánh trúng Mukes và Karina.

Cho dù Mukes tiến hóa cơ thể thế nào, bộ phận cơ thể di chuyển ra sao thì cũng không thể thoát khỏi luồng khí công kích này. Cuối cùng bị đánh bay, phun ra một ngụm máu, ngã xuống, nằm bất động trên mặt đất.

Cây roi trong tay Karina cho dù quất ngược nhanh mức nào cũng không thể tránh khỏi sự tấn công của luồng khí, cuối cùng cũng bị đánh ngã xuống đất.

Mạnh quá!

Đại tông sư, quả nhiên không tầm thường.

Dưới tông sư đều là giun dế.

Karina và Mukes chật vật đứng dậy, vẫn muốn tấn công Diệp Vân Phong.

“Nằm xuống!”

Diệp Vân Phong bước lên một bước, đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người kia, dùng bàn tay ấn xuống.

“Rắc!”

Luồng khí chuyển động, như ngọn núi đè ép hai người.

“Giải phóng kình khí!”

Mukes quỳ trên mặt đất không dậy nổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Vân Phong, thật không ngờ ông đã luyện được chiêu thức giải phóng kình khí ở cảnh giới cấp cao của tông sư võ thuật rồi. Tôi thật sự đã đánh giá thấp ông”.

Tông sư võ thuật cũng phân cao thấp.

Mới bước vào cảnh giới tông sư thì xuất nội kình, kình khí chuyển động khắp xương khớp.

Tăng thêm một cấp bậc là Nội Kình Ngoại Phương, có thể giết người trong không khí, truy đuổi mọi vật.

Diệp Vân Phong vừa ra tay đã có thể đánh bại hai tên ác ma đáng sợ, khiến các cao thủ xung quanh vô cùng phấn khích.

“Cút đi!”

Diệp Vân Phong đá văng hai tên kia ra.

Cả hai trượt trên mặt đất, đập vào chân Lam Ngạo Thiên.

“Thật xin lỗi, con làm mất mặt sư phụ rồi”, Mukes nằm trên mặt đất nói.

“Không sao, mấy đứa đương nhiên không phải là đối thủ của Diệp Vân Phong. Mau đứng dậy đi”, Lam Ngạo Thiên phất tay, ra hiệu cho hai người bọn họ lui ra sau.

“Diệp Vân Phong, nhiều năm không gặp, ông đã tiến bộ thêm một bậc so với trước đây rồi, xứng đáng là đối thủ của tôi”, Lam Ngạo Thiên chắp tay nói: “Hôm nay, Lam Ngạo Thiên tôi muốn khiêu chiến cả giới võ thuật Trung Hải, ông có thể tùy ý tìm một người đại diện trong giới võ thuật Trung Hải đến quyết đấu với tôi. Nếu người đại diện ông cử ra thua tôi thì tôi sẽ lên làm Trung Hải Vương. Còn nếu tôi thua thì tôi sẽ ra nước ngoài, trong vòng hai mươi năm không đặt chân lên vùng đất Trung Hải”.

Dáng vẻ rất quang minh chính đại, nhưng thực ra là đang chèn ép Diệp Vân Phong tự mình ra mặt.

Trong giới võ thuật Trung Hải, ngoại trừ Diệp Vân Phong thì còn có ai dám đối đầu với Lam Ngạo Thiên chứ?

Diệp Vân Phong đáp: “Nói như vậy nghĩa là ông đang ép tôi đấu với ông”.

“Ông có thể tùy ý chọn người khác, cũng có thể tự mình ra mặt. Hôm nay tôi khiêu chiến với cả giới võ thuật Trung Hải”, Lam Ngạo Thiên bình tĩnh nói.

Diệp Vân Phong trầm mặc.

Hai mươi năm qua, thực lực của Diệp Vân Phong đã tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn không cho rằng mình là đối thủ của Lam Ngạo Thiên. Nếu hấp tấp ra tay, ngộ nhỡ thua thì sẽ không giữ được Trung Hải nữa.

Đây là trận đấu không thể thua.

Diệp Vân Phong nói: “Lam Ngạo Thiên, chúng ta đều đã có tuổi rồi, thực sự không quen động tay động chân nữa. Đầu của Lăng Khôi, tôi sẽ lấy xuống cho ông. Ông có thể vào nơi tu hành của đạo sĩ Trung Nguyên xem các cuốn sách bí kíp võ công. Sau đó, ông phải rút lui khỏi đất Trung Hải”.

Nói xong, Diệp Vân Phong lấy ra một tờ giấy màu vàng, ném cho Lam Ngạo Thiên: “Tờ giấy này là bản đề nghị hòa giải mà người kia đưa cho ông, ông tự mình xem đi”.

Lam Ngạo Thiên nhận tờ giấy, mở ra xem, mặt biến sắc.

Những người xung quanh cũng rất tò mò.

Tờ giấy này rốt cuộc là do ai viết? Sao có thể khiến Lam Ngạo Thiên kinh hãi đến vậy?

Người mà Diệp Vân Phong nhắc đến chắc hẳn phải to lớn lắm.

Diệp Vân Phong nói: “Lam Ngạo Thiên, tờ giấy này là thật, có chữ viết tay của người đó. Chắc ông cũng nhận ra con dấu. Hy vọng ông tự giải quyết ổn thỏa, đừng làm những chuyện khiến mình hối hận cả đời”.

Lam Ngạo Thiên trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi gấp tờ giấy lại, ánh mắt khôi phục lại vẻ lãnh đạm: “Trừ phi người đó đích thân tới đây, đích thân bảo tôi rút khỏi Trung Hải. Nếu không, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu”.

Diệp Vân Phong hít sâu: “Ngay cả ý của người đó ông cũng muốn phản kháng sao? Ông không sợ đắc tội với người đó à? Nếu người đó tức giận, ông chịu đựng nổi không?”

“Tôi từ xa đến đây, sao có thể trở về tay không chứ? Diệp Vân Phong, ông đừng chống cự nữa”, Lam Ngạo Thiên gấp tờ giấy lại: “Trước mặt ông chỉ có một con đường, hoặc là dẫn dắt giới võ thuật Trung Hải đánh bại tôi, hoặc là rời khỏi vị trí Trung Hải Vương”.

Diệp Vân Phong nói: “Nếu tôi không đồng ý ra tay thì sao?”

Lam Ngạo Thiên lạnh lùng nói: “Rất đơn giản, tôi sẽ giết ông”.

Chương 293:big_smile:iệp Vân Phong thua trận

Diệp Vân Phong cực kì bất lực, cuối cùng nói: “Được, tôi đánh với ông!”

“Ha ha ha, tốt lắm. Ông sợ tôi lâu như vậy mới đồng ý đánh với tôi một trận. Tôi đã đợi hai mươi năm nay rồi!”, Lam Ngạo Thiên bày ra tư thế ứng chiến.

“Tất cả nghe đây, hôm nay Diệp Vân Phong tôi và Lam Ngạo Thiên sẽ quyết chiến một trận sống chết tại đỉnh núi này. Nếu thua, tôi sẽ tự nhường lại vị trí Trung Hải Vương này. Còn Lam Ngạo Thiên ông có thể thành Trung Hải Vương hay không thì tôi không quyết được”, Diệp Vân Phong bày tỏ thái độ.

“Ông thua rồi thì ai có thể cản tôi trở thành Trung Hải Vương chứ? Ông chỉ cần từ chức, những việc khác không liên quan đến ông”, Lam Ngạo Thiên phấn khởi không thôi.

Mọi người ào ào lùi về sau, nhường lại quảng trường bát quái.

Tiêu Vô Ngôn ôm ngực, lẩm bẩm: “Cuối cùng vẫn không ngăn chặn được dã tâm của Lam Ngạo Thiên. Ham muốn của ông ta quá lớn, một cái đầu của Lăng Khôi vẫn không thỏa mãn được”.

Tiêu Lâm nói: “Môn chủ, ông nghĩ tông sư Diệp có thể thắng được Lam Ngạo Thiên không?”

Không đợi Tiêu Vô Ngôn mở miệng, Tần Phong đã cướp lời trước: “Hai mươi năm trước, sư phụ đánh thắng được Lam Ngạo Thiên một lần. Hai mươi năm nay sư phụ vẫn không ngừng nghỉ chăm chỉ khổ luyện. Sức mạnh bây giờ đã đạt tới bước cao thâm không tưởng tượng được. Nhất định ông ấy có thể đánh bại được Lam Ngạo Thiên lần nữa”.

Tiêu Lâm thở phào nói: “Vậy thì được”.

Tiêu Vô Ngôn lại thở dài, không nói gì, sắc mặt nặng nề, ông ta biết rất rõ chuyện của hai mươi năm trước. Nếu Diệp Vân Phong một mình chiến đấu thì căn bản không phải là đối thủ của Lam Ngạo Thiên.

Bây giờ đã hai mươi năm trôi qua, chỉ e Diệp Vân Phong cũng không phải là đối thủ của ông ta.

Lúc này Cung Tường lên tiếng: “Nếu tông sư Diệp thua thì Trung Hải coi như xong. Chúng ta không thể thua được!”

Tần Phong nói: “Sư phụ sẽ không thua đâu. Hai đại tông sư quyết đấu, trận chiến còn chưa diễn ra, chúng ta sao có thể dễ dàng dùng lời nói để phân thắng bại chứ?”

Mọi người không nói gì nữa.

Lúc này, trên quảng trường bát quái, hai đại tông sư cuối cùng cũng ra đòn.

“Quyền Trấn Tám Phương”.

Diệp Vân Phong bất ngờ đánh ba mươi sáu quyền cước, mỗi quyền cước đều bao hàm những hình hài khác nhau.

Hổ, báo, gấu, hạc.

Như rồng như hổ, cơn cuồng phong quét qua mười mấy mét, khắp nơi tan tác.

Chỉ thấy khí quyền chia ra ba mươi sáu hướng, tấn công vào Lam Ngạo Thiên một cách mãnh liệt, nơi khí quyền đi qua, bão cát cuồn cuộn, đất đá nứt toác.

Chỉ riêng sức mạnh của cú đánh này đã khiến mỗi người ở đây khiếp sợ và kính nể như thần thánh.

Ai nấy đều cảm thấy đòn đánh này cực kì mạnh, Lam Ngạo Thiên chắc chắn không thể nào chống cự được.

Nhưng!

Lam Ngạo Thiên đứng im tại chỗ không dao động, bình thản nhấc tay phải lên, sau đó bất ngờ chống đỡ!

Mặt đất xung quanh bán kính ba mét đột nhiên tạo thành một vầng hào quang, dường như có sức nặng ngàn cân.

Rõ ràng không phải là một luồng khí đang áp chế, mà là một ngọn núi lớn.

Rầm!

Mặt đất chấn động, ba mươi sáu luồng khí Hình Ý Quyền chạm tới ngoài phạm vi ba mét thì không thể tiến vào sâu hơn được nữa, ngược lại bị trấn áp chặt chẽ dưới đất, cuối cùng từ từ tiêu tán.

“Cái gì? Đó là Khí Trầm Áp?”

Diệp Vân Phong hít sâu một hơi!

Mới bước vào cảnh giới tông sư thì xuất nội kình, kình khí chuyển động khắp xương khớp.

Tăng thêm một cấp bậc là Nội Kình Ngoại Phương, có thể giết người trong không khí, truy đuổi mọi vật.

Bậc tiếp theo, là Khí Trầm Áp.

Sử dụng luồng khí tạo lực, dễ dàng nâng đỡ trọng lượng lớn.

Kình khí lúc này không còn là luồng khí phiêu du nữa mà sở hữu sức mạnh cực kì lớn được gọi là Khí Trầm Áp.

Diệp Vân Phong cố gắng khổ luyện hai mươi năm cũng không thể tăng bậc lên Kình Khí Ngoại Phương, càng không sao để tôi luyện thành Khí Trầm Áp!

“Diệp Vân Phong, hai mươi năm qua, ông vẫn không luyện được Khí Trầm Áp. Đúng là khiến người ta thất vọng!”, Lam Ngạo Thiên đột nhiên bước lên một bước, tay phải đè ép vào Diệp Vân Phong lần nữa.

Khí Trầm Áp!

Diệp Vân Phong chỉ thấy luồng khí xung quanh nặng ngàn cân, mỗi động tác đều bị cản trở lại.

“Trầm Áp Quyền!”

Hai tay Lam Ngạo Thiên phối hợp, tung ra từng đòn một.

Diệp Vân Phong bị ép phải phản kháng, Hình Ý Quyền trên tay cụ ấy đột phá lên cảnh giới cao nhất.

Hai bên đều sử dụng quyền pháp gia truyền, lúc này đang chiến đấu ác liệt.

Rầm rầm rầm!

Mặt đất chấn động.

Ai nấy đều chết lặng!

“Quá mạnh! Tôi chưa từng thấy Hình Ý Quyền mạnh mẽ như vậy. Đây đúng là bài giảng về Hình Ý Quyền trong sách giáo trình. Nếu không tận mắt chứng kiến chắc tôi không dám tin trên đời này lại có Hình Ý Quyền tuyệt vời như vậy”.

“Không hổ là tông sư Diệp, khổ luyện quyền pháp mười mấy năm, đã đạt tới cảnh giới đáng sợ thế này rồi”.

“Có điều quyền pháp của Lam Ngạo Thiên này có vẻ trội hơn ba mươi phần trăm. Lực ra đòn và tốc độ đều mạnh và nhanh hơn tông sư Diệp. Nếu thời gian đánh càng kéo dài, e là tông sư Diệp sẽ phải nhận thất bại”.

“Nội Kình Ngoại Phương và Khí Trầm Áp vốn chỉ cách nhau một cảnh giới. Tình hình này e là quyền pháp của tông sư Diệp có tăng lên một cấp, cũng khó mà giành chiến thắng!”

...

Sau một trăm chiêu thức, Diệp Vân Phong không chống đỡ được nữa.

Cụ ấy bị Khí Trầm Áp đè bẹp dưới đất, không thể động đậy.

Phụt.

Diệp Vân Phong phụt ra máu, cố hết sức cũng không sao kháng cự được sức ép của Khí Trầm Áp.

Cơ bắp toàn thân nổi cuồn cuộn, mỗi lỗ chân lông đều đang rỉ máu.

Cho thấy cơ thể đang phải chịu sự quá tải.

“Bố! Bố!”

Diệp Tử Khanh kêu lên thất thanh, cả người mềm oặt ngã xuống đất.

Lúc này, tâm trạng của cô ta gần như suy sụp.

Từ trước đến nay, Diệp Vân Phong luôn là thần thánh bất bại trong lòng cô ta.

Nhưng bây giờ hình tượng thần thánh này đã sụp đổ.

Diệp Tử Hùng, Diệp Tử Văn cũng cúi rạp dưới đất, toàn thân hoảng hốt.

Bố của bọn họ đã thua trận.

Nhà họ Diệp sắp sụp đổ.

Lam Ngạo Thiên và Diệp Vân Phong có mối thù truyền đời, một khi Lam Ngạo Thiên trở thành Trung Hải Vương, nhất định cụ ta sẽ quét sạch nhà họ Diệp. Trên dưới nhà họ Diệp không ai có thể chạy thoát khỏi mối họa lớn này.

Nhà họ Diệp xong đời rồi.

“Tông sư Diệp vậy mà lại thua! Hi vọng cuối cùng của Trung Hải của chúng ta tan thành mây khói rồi. Trung Hải Vương sắp phải thay đổi rồi. Tiêu rồi!”

“Trời ạ, tông sư Diệp thất bại rồi!”

...

Tĩnh lặng!

Cực kì tĩnh lặng!

Ba thế lực, vô số lãnh đạo cấp cao của giới võ thuật của Trung Hải đều câm như hến.

Trung Hải sắp toang.

“Diệp Vân Phong, ông thua rồi!”

“Hai mươi năm trước ông không phải đối thủ của tôi, chỉ là sử dụng tà đạo miễn cưỡng thắng được tôi. Điều đó cũng là sự sỉ nhục rất lớn đối với tôi. Hai mươi năm nay, tôi không ngừng tiến bộ, chỉ để lấy lại thứ mà tôi từng lỡ mất!”

“Mạng của ông là của tôi, nhưng tôi còn muốn ông sống sót để từ chức, đợi đến ngày tôi trở thành Trung Hải Vương, đó sẽ là ngày chết của ông!”

Lam Ngạo Thiên thu tay lại, chắp ra sau lưng.

Diệp Vân Phong không còn sức kháng cự, cũng không bị hành hạ nữa. Lam Ngạo Thiên đứng trước mặt cụ ấy, cao ngạo nhìn xuống.

Thực ra đây đã là sự nhục nhã lớn nhất của Diệp Vân Phong.

Cả người Diệp Vân Phong máu me be bét, nằm gục dưới đất, than thở: “Tôi thua rồi, Lam Ngạo Thiên, ông rất mạnh, tôi theo đuổi Khí Trầm Áp đã hai mươi năm, chưa từng thành công. Hôm nay cuối cùng cũng thấy được uy lực của nó, tôi thua tâm phục khẩu phục”.

Lúc lâu sau, Diệp Vân Phong mới đứng lên, buồn bã đi về phía mọi người, cúi người chín mươi độ nói: “Xin lỗi, Diệp Vân Phong tôi đã phụ sự tín nhiệm của mọi người. Từ nay về sau tôi không còn là Trung Hải Vương nữa”.

“Bố!”

Diệp Tử Khanh lao lên phía trước, bổ nhào vào vòng ôm của Diệp Vân Phong.

Diệp Vân Phong thở dài: “Tử Khanh, bố không phải là tấm gương tốt cho con”.

“Hu hu hu!”

Diệp Tử Khanh khóc lóc thảm thiết.

Diệp Tử Văn, Diệp Tử Hùng, Tần Phong và Hướng Văn Địch cũng bước tới, cúi đầu ủ rũ, cực kì chán nản.

“Mọi người trong giới võ thuật của Trung Hải, hi vọng của mọi người đã mất. Bây giờ ai không phục tôi làm Trung Hải Vương thì đứng ra đây!”, Lam Ngạo Thiên quét mắt nhìn quanh.

Ánh mắt đi tới đâu, người người đều cúi đầu, không ai dám cả gan đối mặt với Lam Ngạo Thiên.

Rất lâu sau, không ai lên tiếng.

Lam Ngạo Thiên bật cười nói: “Nếu không ai dám đứng ra, vậy thì từ nay về sau tôi chính là Trung Hải Vương. Sau khi tôi lên làm Trung Hải Vương, sẽ tiêu diệt ba thế lực, phủ Vân Phong, Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền lập tức giải tán. Sau này Trung Hải chỉ có Lam Ngạo Thiên tôi”.

Không ai phản kháng.

Những môn chủ của ba thế lực rất không cam tâm nhưng lại không dám đứng ra phản đối.

“Chúc mừng sư phụ, chúc mừng sư phụ”.

Mukes, Karina tranh chúc mừng đầu tiên: “Kính chào Trung Hải Vương!”

Lam Ngạo Thiên mở rộng hai tay, tận hưởng lời chúc của mọi người.

“Lam Ngạo Thiên, có phải ông vui mừng quá sớm không?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Ai mà ngạo mạn vậy?

Còn dám nói với Lam Ngạo Thiên?

Ánh mắt của mọi người đồng loạt quét về hướng âm thanh vang lên.

Chỉ thấy Lăng Khôi đang ngồi ở rìa quảng trường bát quái, chậm chạp đứng dậy.

Người thanh niên đầu tóc rối bời, nở nụ cười rạng rỡ: “Trần Vũ Anh chết rồi, Diệp Hùng tàn phế, chẳng phải ông to mồm nói đến Trung Hải để báo thù sao? Tới đây, tôi ở đây này”.

Chương 294: Bốn bản thỏa thuận

"Nhìn kìa, đó không phải là Lăng Khôi sao? Cái tên ngu ngốc này có thể sống đến bây giờ đã được coi là mạng lớn lắm rồi, còn dám chủ động tìm đến tận cửa để dâng mạng sao?"

“Cậu ta đang sợ rằng Lam Ngạo Thiên không chú ý đến mình à?”

"Một tên hề nhảy nhót thôi, muốn dùng tính mạng của mình để đi tìm cảm giác tồn tại hả?”

"...”

Lần đầu tiên, Lam Ngạo Thiên chú ý tới Lăng Khôi.

Bẩn thỉu, ăn mặc lôi thôi, trên người buộc xích sắt lớn ở cổ tay, nhìn thế nào cũng thấy giống một tên sát nhân bạc mệnh.

Mukes và Karina cũng ngay lập tức chú ý tới người này.

Vừa nãy, mặc kệ đám người Tần Phong nhấn mạnh Lăng Khôi chính là hung thủ sát hại Trần Vũ Anh như thế nào, bọn họ đều không liếc mắt nhìn Lăng Khôi.

Bởi vì bọn họ hoàn toàn không thèm để ý đến sự sống chết của Trần Vũ Anh.

Bây giờ nghe thấy Lăng Khôi lên tiếng, bọn họ mới đột nhiên bừng tỉnh, mẹ kiếp, ở đây còn có một người sống.

Giọng nói khàn khàn của Mukes vang lên: "Thằng nhóc này là một người ngay thẳng, còn tốt hơn nhiều so với lũ người dối trá kia. Cậu không nhắc nhở tôi thì tôi cũng quên là cậu còn sống”.

Nói xong, Mukes nở nụ cười nham hiểm đi về phía Lăng Khôi.

"Mukes, anh mau dừng tay, anh không xứng giết người đẹp trai như vậy”, Karina dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng: "Đương nhiên là phải để tôi”.

Mukes mất hứng: "Karina, cô có ý gì?"

Karina cười nói: "Anh xấu xí như vậy, làm gì có tư cách giết người đẹp trai thế chứ?"

Mukes giống như bị đâm trúng tim, trong lòng vô cùng đau đớn, sát khí trên người lập tức tan biến, sau đó hồn bay phách lạc, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, tôi xấu xí như vậy, không xứng giết một người đẹp trai”.

"Nhưng mà Karina, trước đây không phải cô cũng đã từng xấu xí như thế sao? Chẳng qua là phẫu thuật thẩm mỹ mà thôi. Vị bác sĩ chỉnh hình kia còn là tôi giới thiệu cho cô, cô đúng là vong ân phụ nghĩa. Nếu như tôi cũng phẫu thuật thẩm mỹ thì nhất định là đẹp trai không ai sánh được”, Mukes cố tranh cãi.

"Khuôn mặt thật của anh quá kém. Có chỉnh thế nào cũng xấu như vậy thôi”, Karina cãi lại.

“Lúc đó khuôn mặt thật của cô còn chưa chắc đã đẹp hơn tôi đâu”.

Hai người không ngừng cãi cọ, sau đó còn ra tay với nhau.

Tung đòn quyết đấu.

Chết tiệt, các người không nên bốc đồng như vậy chứ?

Hai người đã đánh bại cao thủ hàng đầu như Cung Tường và Tiêu Vô Ngôn chỉ với ba chiêu, giờ lại ra tay với nhau chỉ vì ai từng xấu hơn ai ư?

Có thể kỳ quặc hơn nữa không?

Lăng Khôi cũng lấy làm kinh hãi, đúng là hai kẻ tự luyến đi so đo tính toán với nhau.

Lăng Khôi không để ý đến bọn họ, anh kéo lê dây xích sắt nặng nề, đi từng bước một hướng về phía đài cao, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng nhìn Diệp Vân Phong: "Ông Diệp, giới võ thuật Trung Hải không phải không có người có thể đảm nhiệm trọng trách lớn”.

Diệp Vân Phong tò mò liếc nhìn Lăng Khôi.

Tất cả ông lớn của Trung Hải ở xung quanh đồng loạt quay đầu nhìn Lăng Khôi.

Tần Phong bật cười: "Lăng Khôi, mày sẽ bị tông sư Lam giết chết ngay lập tức thôi, mày còn muốn khoác lác sao? Hay là nói mày muốn bùng cháy trước khi chết? Muốn tìm cảm giác tồn tại hả?”

Lăng Khôi lớn tiếng nói: "Hôm nay, tất cả anh tài đã tụ họp. Môn chủ của phủ Vân Phong, Tứ Phương Quán, Bách Gia Quyền, đạo quán núi Tích đều ở đây. Các người đều là bại tướng dưới tay Lam Ngạo Thiên, bây giờ không ai trong số các người có thể ngăn cản bước chân của Lam Ngạo Thiên, nhưng tôi có thể”.

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đã phá lên cười.

Giả bộ cũng phải có chừng mực chứ? Nếu quá mức thì chẳng khác gì thằng hề.

Đại ca à, tôi cầu xin cậu, có thể đừng giả bộ nữa không. Trái tim bé nhỏ của tôi không chịu được mất.

Lúc này chỉ có Cung Tường đứng ra trước, lớn tiếng nói: "Cậu Lăng, không thể xem thường chuyện này, chuyện này liên quan đến sống chết, càng liên quan đến vinh nhục và thịnh suy của Trung Hải chúng ta. Cậu không thể nói đùa được”.

Cung Tường đúng là người nhân hậu.

Lúc này, chỉ có ông ta đứng ra lo lắng cho sự an nguy của Lăng Khôi.

Nếu như Cung Tường không đứng ra thì sự việc sẽ không thể tiến triển tốt hơn được.

Nếu như người đứng ra là một nhân vật không hề quan trọng thì sẽ bất lợi cho Lăng Khôi.

“Tôi không nói đùa. Tôi muốn hỏi đại môn chủ, tôi có thể đại diện cho Trung Hải ra mặt hay không?”, Lăng Khôi nói.

Cung Tường nói: "Cậu Lăng vốn dĩ là người Trung Hải, đương nhiên có thể đại diện cho giới võ thuật Trung Hải”.

"Môn chủ Tiêu Vô Ngôn, ông cảm thấy tôi có thể đại diện cho giới võ thuật Trung Hải được hay không?”, Lăng Khôi lại hỏi.

Tiêu Vô Ngôn cắn răng nói: "Được. Bất kì người Trung Hải nào cũng có thể đại diện cho giới võ thuật Trung Hải quyết đấu với tông sư Lam. Nhưng về sống chết thì tôi không quản được”.

Lời nói vô tình này có nghĩa là cậu thích làm gì thì làm, muốn đi tìm chỗ chết thì cứ đi đi.

"Diệp Vân phong, ông cảm thấy thế nào?", Lăng Khôi hỏi lại.

Diệp Vân Phong là Trung Hải Vương, mặc dù bây giờ cụ ấy đã từ bỏ chức vị này nhưng vẫn là người đứng đầu của phủ Vân Phong, lời nói có trọng lượng nhất.

Diệp Vân Phong nói: "Được”.

Lăng Khôi nói: "Tốt, nếu tất cả mọi người đều cảm thấy tôi có thể đại diện cho giới võ thuật Trung Hải, vậy thì tôi muốn hỏi đến vấn đề thứ hai. Nếu Lăng Khôi tôi đánh thắng Lam Ngạo Thiên thì mọi người báo đáp tôi như thế nào?”

Mọi người xung quanh lại cười ầm lên, cười nghiêng ngả sặc sụa.

Chỉ dựa vào cậu mà cũng muốn chiến thắng Lam Ngạo Thiên sao?

Còn muốn mọi người báo đáp mình?

Điên rồi hả?

Đại ca, tôi cầu xin cậu đừng giả bộ nữa, cậu như vậy làm chúng tôi không thể chấp nhận nổi.

Cung Tường tiếp tục ủng hộ: “Nếu như cậu Lăng thật sự có thể đánh bại tông sư Lam, vậy thì chính là anh hùng hào kiệt của giới võ thuật Trung Hải, lập được công lao ngàn đời cho giới võ thuật Trung Hải. Cậu có yêu cầu bất cứ điều gì cũng không quá đáng”.

Lăng Khôi nói: "Nếu như tôi thắng, tôi có thể làm Trung Hải Vương không?”

Cung Tường nói: “Có thể. Đương nhiên là sẽ được ngồi vào vị trí này. Từ trước đến nay, Trung Hải Vương đều là người có tài. Nếu như cậu có thể đánh bại Lam Ngạo Thiên thì đã là tài năng đáng kinh ngạc, hơn nữa còn lập được công lao ngàn đời vì Trung Hải, ai dám cản trở cậu xưng Vương chứ?"

Lăng Khôi nói: "Tiêu Vô Ngôn, Diệp Vân Phong, hai người nói xem, tôi có thể ngồi vào vị trí đó không?”

Tiêu Vô Ngôn bật cười, giọng điệu rất thô lỗ: “Nếu như cậu có thể đánh bại Lam Ngạo Thiên, đương nhiên sẽ được ngồi vào vị trí Trung Hải Vương”.

Cậu ta chỉ đang kể một câu chuyện cười thôi.

Chuyện này hoàn toàn không có khả năng mà, đúng không?

Diệp Vân Phong cũng mỉm cười: "Nếu cậu có thể đánh bại Lam Ngạo Thiên thì đồng nghĩa với việc cứu vãn Trung Hải, đương nhiên sẽ được ngồi vào vị trí Trung Hải Vương. Lão già tôi sẽ là người đầu tiên cho cậu vịn tay bước lên đài”.

“Nếu mọi người đã nhất trí với nhau, thì làm phiền đại môn chủ sắp xếp cho tôi bốn bản thỏa thuận, nội dung như sau: Hôm nay Lăng Khôi tôi sẽ quyết đấu sống chết với Lam Ngạo Thiên ở đỉnh núi Tích Sơn, nếu như tôi thắng thì ba thế lực phải phục tùng tôi, tôn tôi làm Vương”, Lăng Khôi chắp tay với Cung Tường.

Cung Tường cũng nghiêm túc, rất nhanh đã sai người soạn ra bốn bản thỏa thuận.

Lăng Khôi nói: "Mời mọi người ký tên đồng ý ở phía trên”.

Người đứng đầu của ba thế lực đều đồng ý ký tên.

Mỗi bên giữ một bản.

Sau khi Lăng Khôi ký tên xong, anh cầm lấy bản thỏa thuận thuộc về mình, đặt một nụ hôn lên đó.

Anh yêu nó quá mà.

Anh gấp lại rồi nhét vào túi, khuôn mặt nở một nụ cười xán lạn: "Cung Lạc Hà. Trước đây bố cô bắt cô nhận thua trong cuộc chiến giành vị trí người đứng đầu, mặc dù cô làm như vậy nhưng nội tâm tràn ngập sự không cam lòng đúng không?"

Cung Lạc Hà nhìn chằm chằm Lăng Khôi, thầm nghĩ anh ta đang nói nhảm gì thế?

Đương nhiên là cô ta không cam tâm rồi.

Nhưng Cung Lạc Hà cũng không nói ra, chẳng biết tại sao, cô ta mơ hồ cảm thấy dường như Lăng Khôi đã thay đổi, không còn giống trước đó.

“Bố cô là người sáng suốt, ngày hôm nay, ngay ở chỗ này, tôi sẽ dùng hành động thực tế để nói cho cô biết đáp án. Nhất định sẽ khiến cô tâm phục khẩu phục”.

"Tần Phong, ông cũng thật oai phong. Ỷ vào Diệp Vân Phong, cáo mượn oai hùm, lên núi mở tiệc thiết đãi tôi, sau đó mượn danh nghĩa của Trung Hải, lợi dụng thế lực của ba thế lực đến sát hại tôi, giam cầm tôi, cho tôi uống nọc độc rắn, còn sỉ nhục tôi. Ông thấy rất vui vẻ đúng không?"

“Thống nhất bốn gia tộc lớn Đường Tống Mã Trần, giải tán Công đoàn Trung Hải, lấy lại đội bảo vệ của nhà họ Đường, thành lập Hiệp hội liên minh, rất oai phong nhỉ?"

"Tôi cũng cảm thấy ông rất oai phong, cũng không biết là sau khi ông tận mắt nhìn thấy tôi leo lên vị trí Trung Hải Vương thì ông còn có thể oai phong được nữa hay không?”

Lăng Khôi nói từng câu từng chữ.

Tần Phong lạnh lùng hừ một tiếng: "Chỉ dựa vào mày mà cũng xứng trở thành Trung Hải Vương sao? Ngay cả tư cách xách giày cho tao, mày cũng không có. Giới võ thuật Trung Hải đã bị đánh bại dưới tay Lam Ngạo Thiên, đây là sự sỉ nhục và tai họa lớn của toàn bộ giới võ thuật Trung Hải. Mỗi một ông lớn của Trung Hải đều sẽ không sống tốt được, đây là một tai họa lớn, mày còn cười được sao? Mày có khác gì một thằng hề đâu cơ chứ?”

Lăng Khôi lớn tiếng nói: "Đối với các người mà nói là tai họa lớn, nhưng với tôi lại là cái thang trèo lên trời. Tôi chờ đợi ngày này đã tròn nửa tháng. Hôm nay tôi sẽ làm nên huyền thoại trong lịch sử”.

"Diệp Vân Phong, ông có ơn với tôi, vốn dĩ không nên hy sinh tôi. Đáng tiếc”.

"Ha ha, ha ha ha".

Lăng Khôi cười lớn rồi xoay người, nghênh đón ánh mắt của Lam Ngạo Thiên, đi về phía Lam Ngạo Thiên từng bước một.

"Ha ha ha”.

“Nhà họ Tần, phủ Vân Phong, các người nhớ kỹ cho tôi: Nếu có một ngày tôi trở thành một người không coi ai ra gì thì hãy nhớ rằng đã từng có người xem thường tôi”.

Mỗi một bước Lăng Khôi tiến lên phía trước, sát khí trên người lại mạnh mẽ thêm một phần.

Ngoại kình chợt xuất hiện.

Lại đi thêm một bước, ngoại kình bắn ra, cơ bắp toàn thân hiện lên cuồn cuộn cường tráng.

Tiến thêm một bước, khí thế bừng bừng.

"Ầm ầm!"

Trên người Lăng Khôi mơ hồ lóe lên chùm ánh sáng như có thứ gì đó nổ tung.

Cuối cùng, một luồng khí kình bỗng nhiên xông ra ngoài từ bên trong cơ thể Lăng Khôi, lan tỏa khắp bốn phía.

Nội Kình Ngoại Phương!

Thực sự là bùng nổ nội kình!

Một đại tông sư!

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm giống như gặp phải ma quỷ.

"Cậu ta, vậy mà đã đạt tới cảnh giới đại tông sư!”

"Trời ạ, Lăng Khôi lại có thể trở thành tông sư võ thuật sao, cậu ta chỉ mới hai mươi lăm tuổi thôi. Sao có thể trở thành một đại tông sư được chứ?"

"Trăm năm qua, Trung Hải của chúng ta chưa từng có tông sư nào trẻ tuổi như vậy, quá kinh khủng!"

Chương 295: Lăng Khôi chết rồi sao?

Ban đầu, vô số người có mặt ở đó đã chế nhạo Lăng Khôi, họ đều cho rằng Lăng Khôi đang tìm đến cái chết.

Nụ cười của mọi người dần tắt, cuối cùng chuyển sang bàng hoàng, không thể tin nổi.

Tần Phong đột nhiên gầm lên: “Không thể nào, sao hắn có thể trở thành tông sư võ thuật được chứ? Không, điều này là không thể”.

Tần Phong chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Lúc này Tần Hoa Lệ mới lên tiếng: “Anh cả đừng hoảng sợ, cho dù hắn trở thành tông sư, cùng lắm cũng chỉ là người mới, không thể nào là đối thủ của Lam Ngạo Thiên. Ngay cả tông sư Diệp cũng không thể làm được, Lăng Khôi lại càng không thể làm được”.

Tần Thiếu Long cũng nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nói đúng đấy. Tông sư Diệp đã bị Lam Ngạo Thiên đánh bại, Lăng Khôi trở thành tông sư thì đã làm sao? Chẳng qua cũng chỉ là châu chấu đá xe mà thôi. Hơn nữa, hắn vốn dĩ có thể được tôn vinh một đời sau khi trở thành tông sư, nhà họ Tần chúng ta đương nhiên sẽ không dám động đến hắn. Nhưng hôm nay hắn lại một mực chạy ra ngoài tìm đến cái chết. Nếu hắn chết rồi, thì sẽ không còn gì đáng nói nữa cả”.

Tần Phong lập tức bình tĩnh trở lại: “Đúng vậy, nếu không chết, hắn thật sự có thể nghiền nát nhà họ Tần chúng ta. Nhưng hôm nay hắn lại một mực lựa chọn xông ra tìm cái chết như vậy, vừa hay có thể bớt đi một đối thủ cho nhà họ Tần chúng ta”.

Suy nghĩ của bọn họ quả thật không sai.

Lăng Khôi có sức mạnh của một tông sư, nhà họ Tần chắc chắn không dám làm gì Lăng Khôi. Hơn nữa nhà họ Tần có Diệp Vân Phong chống lưng, nên cũng không cần phải sợ Lăng Khôi.

Nhưng nhà họ Tần thật sự không muốn có một đối thủ đáng sợ như vậy.

Nếu hôm nay Lăng Khôi chết trong tay Lam Ngạo Thiên thì nhà họ Tần có thể vô âu vô lo rồi.

Nhà họ Tần một mực khăng khăng rằng Lăng Khôi sẽ chết trong tay Lam Ngạo Thiên.

Cung Lạc Hà lúc này cũng chịu sự đả kích rất lớn, cô ta đã không còn thấy không cam lòng nữa.

Thảo nào bố lại bắt mình nhận thua.

Hóa ra người ta đã đạt đến sức mạnh ở cấp bậc tông sư, cho dù có mười người như mình liên thủ lại, cũng không phải là đối thủ của Lăng Khôi.

Chuyện nhận thua, cô ta tâm phục khẩu phục.

Mặc dù là một đại tông sư như Diệp Vân Phong, lúc này cũng hết sức kinh hãi.

Mới hai mươi lăm tuổi đã đạt đến cảnh giới tông sư võ thuật, điều này có nghĩa là gì?

Trong lòng Diệp Vân Phong biết rõ, ngay cả khi tai họa mang tên Lam Ngạo Thiên không đến thì Lăng Khôi nhất định sẽ trở thành Trung Hải Vương tiếp theo của Trung Hải, sau này không còn ai có thể chống lại Lăng Khôi nữa.

Cậu thanh niên này kinh khủng đến như vậy ư?

“Ha ha ha!”

Tiếng cười của Lăng Khôi càng lúc càng vang vọng.

Bước thứ năm, sợi xích sắt to dày trên người Lăng Khôi ầm ầm vỡ vụn.

“Rắc rắc!”

Sợi xích sắt to dày ở cổ tay anh vỡ thành từng khúc nhỏ và vương vãi trên mặt đất.

Bước thứ sáu, Lăng Khôi di chuyển như mây trôi.

Sau hai mươi bước, Lăng Khôi cuối cùng cũng đứng cách Lam Ngạo Thiên chừng hai mươi mét.

Anh dừng lại rồi đứng chắp tay sau lưng: “Lam Ngạo Thiên, nghe nói cách đây hai mươi năm ông đã từng gây ra sóng gió ở Trung Hải, giết chết hai vị đại tông sư là Cung Phí Phàm và Huyền Nguyệt. Cuối cùng, mấy vị đại chưởng môn đã hợp lực với nhau mới giành được chiến thắng, khiến ông phải bỏ ra nước ngoài”.

Lam Ngạo Thiên cũng bắt đầu nhìn về phía Lăng Khôi: “Đúng vậy. Cậu rất thành thật, đã nói ra sự thật của năm đó”.

Lăng Khôi nói: “Trung Hải có vô số cao thủ đã chết và bị thương, phải hy sinh mất hai vị tông sư mới có thể đuổi ông ra khỏi vùng đất này. Hôm nay, một mình tôi có thể làm được điều đó”.

“Ranh con, cậu quá ngông cuồng rồi”, Lam Ngạo Thiên tức giận: “Diệp Vân Phong đã bị tôi đánh bại. Cậu chẳng qua cũng chỉ là một tông sư võ thuật trẻ tuổi, một thằng nhãi năng lực chẳng đâu vào đâu mà cũng dám khua môi múa mép trước mặt tôi sao? Ai cho cậu lá gan to như vậy?”

Dứt lời, Lam Ngạo Thiên bất ngờ tung ra một cú đấm.

Nắm đấm mang theo sức mạnh xẹt qua giữa không trung, tạo thành một luồng gió, lao đến trong chớp mắt.

Lăng Khôi ngửa người ra sau, sử dụng chiêu thức Thoát Thương Vi Quyền, tung ra một cú đấm.

“Ầm!”

Hai quả đấm giao nhau, khí kình mạnh như gió xẹt qua bốn phương.

Trong chốc lát quảng trường bát quái đột nhiên bị nứt thành vô số rãnh sâu cực kỳ bắt mắt.

Hai người đều phải lùi lại ba bước.

“Ồ? Cậu cũng là một cao thủ tinh thông quyền pháp, xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu rồi!”, Lam Ngạo Thiên vô cùng kinh ngạc.

Một lần ra đòn, lại có thể ép cho cụ ta phải lùi về sau ba bước.

Người này tuyệt đối không phải là một tông sư võ thuật bình thường.

Lam Ngạo Thiên không thể không coi trọng chàng trai trẻ trước mặt một lần nữa: “Khá lắm, không ngờ một nơi như Trung Hải lại có thể sinh ra được một tông sư thứ hai. Nếu cậu cho rằng có thể chống lại tôi chỉ với sức mạnh như vậy, thì cậu đã lầm to rồi đấy”.

Nói xong, Lam Ngạo Thiên thực hiện một động tác khác, với khí kình và sức mạnh bên ngoài, cụ ta nhảy đến trước mặt Lăng Khôi rồi liên tục tung ra những cú đấm mạnh.

Mỗi một đòn đều chạm đến cơ thịt, mỗi một đòn đều dồn hết sức bình sinh.

Lăng Khôi không hề lùi bước, hai tay không ngừng di chuyển trên không như một cái bóng, dứt khoát chống trả.

Điên cuồng đối kháng.

Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, sức đấm của Lam Ngạo Thiên lần này mạnh hơn so với lần cụ ta đấu với Diệp Vân Phong vừa nãy.

Chắc là Lăng Khôi sẽ không thể đỡ nổi nhỉ?

Tất cả những người đang có mặt đều nghĩ như vậy.

Nhưng kết quả lại một lần nữa làm bọn họ phải lóa mắt.

Chỉ thấy đòn tấn công của Lăng Khôi không hề yếu đi, anh cũng không để bản thân rơi vào thế bất lợi.

“Ầm ầm!”

Hai người không ngừng giao đấu trên quảng trường, động tác của họ nhanh đến mức mắt thường không thể nào bắt được chiếc bóng của cả hai.

Chỉ còn những cơn gió mạnh quét ra xung quanh.

Mười đòn, ba mươi đòn, năm mươi đòn, một trăm đòn, hai trăm đòn, ba trăm đòn.

Sau năm trăm đòn, đôi bên vẫn bất phân thắng bại.

Tất cả những người đang có mặt đều không dám coi thường cậu thanh niên này nữa.

Trước đây, Diệp Vân Phong cũng không thể đỡ nổi năm trăm đòn của Lam Ngạo Thiên.

Tuy nhiên, cậu thanh niên này đã làm được.

Lẽ nào cậu thanh niên này còn đáng sợ hơn so với Diệp Vân Phong sao?

Tần Phong sợ hãi, ông ta vội vàng nói với Diệp Vân Phong: “Sư phụ, thằng nhãi ranh này chắc sẽ không đánh bại được Lam Ngạo Thiên thật đấy chứ?”

Tần Hoa Lệ, Tần Thiếu Long, Tần Thụ Thanh và những người khác đều lo lắng nhìn về phía Diệp Vân Phong. Bọn họ đều yên lặng chờ đợi câu trả lời của Diệp Vân Phong.

Diệp Vân Phong lắc đầu nói: “Theo hiểu biết của tôi, sức mạnh của Lam Ngạo Thiên đã đạt tới cảnh giới Khí Trầm Áp. Lăng Khôi đấu với Lam Ngạo Thiên có thể hòa đến bây giờ là bởi vì Lam Ngạo Thiên vẫn chưa giải phóng Khí Trầm Áp. Một khi Khí Trầm Áp được giải phóng, Lăng Khôi chắc chắn sẽ không thể cản lại được”.

Lúc này Tần Phong mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi!”

Lăng Khôi ơi là Lăng Khôi, suy cho cùng là mày quá kiêu ngạo, một lúc nữa thôi mày sẽ phải chết dưới Khí Trầm Áp của Lam Ngạo Thiên.

Muốn chống lại nhà họ Tần tao ư? Mày không có cơ hội đâu.

Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, Lăng Khôi và Lam Ngạo Thiên đã đấu với nhau đến tám trăm đòn, kéo dài suốt nửa giờ, hai người vẫn ngang tài ngang sức.

“Ầm!”

Sau một đòn tấn công bằng một cú đấm, cả hai người đều phải lùi ra xa tạo thành một khoảng cách.

Cả người Lam Ngạo Thiên nổi đầy gân xanh: “Khá lắm nhóc con, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi. Thật không ngờ quyền pháp của cậu đã đạt tới trình độ có thể sánh ngang với tôi. Nhưng thực lực của cậu cũng chỉ có vậy mà thôi. Thực lực như thế vẫn không đủ để lay chuyển tôi. Bởi vì, cảnh giới của tôi cao hơn cậu”.

Dứt lời, hai tay của Lam Ngạo Thiên ôm lấy không trung, khí kình trên người lại biến hóa một lần nữa.

“Khí Trầm Áp!”

Trong khí kình này dường như được truyền vào một luồng sức mạnh vô cùng khủng khiếp.

Cả người Lăng Khôi đột nhiên bị đè nằm bất động trên mặt đất.

“Thật mạnh mẽ, đây chính là Khí Trầm Áp đúng không?”

Lăng Khôi muốn di chuyển cơ thể, nhưng anh lại phát hiện ra rằng có một sức mạnh to lớn khủng khiếp đang đè ở trên người, khiến anh không thể cử động được cơ thể.

Quả thật rất lợi hại.

Anh thử dồn hết mọi sức lực để tiến về phía trước.

Nhưng vẫn không thể di chuyển được dù chỉ một chút.

Mạnh quá!

“Có phải cậu không thể động đậy không? Ha ha ha, nhóc con, cậu quá ngông cuồng rồi. Tông sư bất lực dưới Khí Trầm Áp, sao có thể dám xưng là tông sư? Bây giờ tôi giết cậu thật sự dễ như trở bàn tay. Cậu chết đi!”, Lam Ngạo Thiên chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi về phía Lăng Khôi.

Sau đó, cụ ta giơ tay phải lên và tung ra một cú đấm.

Nắm đấm xé gió lao thẳng vào ngực Lăng Khôi.

Nếu Lăng Khôi không chống cự mà để cú đấm này rơi xuống, thì dù anh có không chết cũng sẽ bị thương nặng.

Lăng Khôi chìm vào im lặng.

Quyền pháp của Diệp Vân Phong cũng vô cùng xuất sắc, có thể giao đấu bất bại trước Lam Ngạo Thiên, nhưng cuối cùng, cụ ấy cũng phải chấp nhận bại trận dưới Khí Trầm Áp này.

Lăng Khôi đã nghĩ rất nhiều cách để chống lại, cuối cùng anh nhận ra cách nào trong số đó cũng đều không có tác dụng.

“Nhóc con, ngay cả Diệp Vân Phong cũng không thể thoát khỏi Khí Trầm Áp của tôi, cậu cũng không ngoại lệ. Đi chết đi! Ha ha ha”, Lam Ngạo Thiên vô cùng phấn khích khi thấy sức mạnh từ nắm đấm của mình sắp đánh trúng ngực Lăng Khôi.

Một khi bị đánh trúng, thì cuộc đời anh coi như xong.

“Ầm!”

Một cú đấm với sức mạnh khủng khiếp sắp giáng xuống ngực Lăng Khôi.

Khoảnh khắc tiếp theo, luồng không khí cuồn cuộn, tạo thành một đám khói bụi mù mịt.

Cả quảng trường đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều chăm chú quan sát sàn đấu.

Lăng Khôi chết rồi sao?

Chắc là chết rồi.

Ngay cả Diệp Vân Phong cũng không thể chống lại Khí Trầm Áp này, huống chi là Lăng Khôi.

Tần Phong thở phào nhẹ nhõm: “Lăng Khôi, cuối cùng mày cũng chết. Nếu mày không chết, thì mày thật sự rất mạnh. Nhà họ Tần tao có thể sẽ chết trong tay mày. Bây giờ mày chết rồi, thì không còn gì đáng lo nữa cả. Tao mới là người có thể cười đến phút cuối cùng”.

Tần Phong không ngừng cười lớn: “Ha ha ha, Lăng Khôi, bản thân mày cũng không ngờ mày lại chết ở trước mặt tao theo cách này nhỉ. Tao nhìn mày giả bộ tài giỏi, rồi nhìn mày tìm đến cái chết. Thật là sảng khoái quá đi”.

Lời nói vừa dứt, khói bụi trên sân cũng đã tản ra.

Đồng tử của Tần Phong co lại, Tần Thiếu Long cũng vô cùng kinh ngạc.

Tất cả mọi người trên khán đài cũng đều sững sờ.

Chương 296: Rốt cuộc chuyện này là sao?

Ở một diễn biến khác.

Kể từ sau khi Công đoàn Trung Hải giải tán và đội bảo vệ của nhà họ Đường bị tước quyền, nhà họ Đường và nhà họ Mã dưới quyền của Lăng Khôi đã chịu thiệt hại nặng nề. Công việc kinh doanh sa sút đến tám chín phần, còn nợ nần chồng chất. Nhà họ Đường và nhà họ Mã không thể không cắt giảm nhân sự nên dẫn đến nội bộ vô cùng hỗn loạn.

Bao nhiêu người trong gia tộc thậm chí không thể giải quyết được vấn đề cơm ăn áo mặc, nội bộ lục đục xảy ra liên miên.

Ngay cả một gia tộc lớn hàng đầu cũng bị thiệt hại thành như vậy, có thể tưởng tượng được thủ đoạn của nhà họ

Tần lần này tàn nhẫn đến mức nào.

Nhà họ Đường sắp phát điên rồi. Nhà họ Mã cũng vậy.

Còn nhà họ Giang của Giang Thanh Hải, càng là khó khăn chồng chất, đang rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, phải đối mặt với việc giải tán.

Công việc kinh doanh của tập đoàn Trần Thị của Trần Lâm cũng gần như rơi vào bế tắc.

Ngày hôm nay, bọn họ tụ tập ở tứ hợp viện Tú Phường gần hồ Bạch Thúy. Tâm trạng mỗi người đều nặng trĩu.

“Nhà họ Đường chúng ta, xong đời rồi”, Đường Xuyên Hà hung hăng đập bàn: “Tất cả những tai họa này đều là do cậu Lăng gây ra. Nếu ngay từ đầu chúng ta không đi nương nhờ cậu Lăng, thì đã không bị liên lụy đến bước này”.

Đường Xuyên Bách cũng nói: “Đúng vậy, sở dĩ chúng ta rơi vào tình cảnh này hoàn toàn là bị cậu Lăng làm liên lụy. Nhà họ Đường chúng ta hưng thịnh mấy chục năm nay, cơ nghiệp ba đời đều bị hủy diệt trong một sớm một chiều thế này đây!”

Đường Thục Hạo cũng nhảy ra hét lớn: “Sở dĩ chúng ta có kết cục như vậy hoàn toàn là do Lăng Khôi. Lúc đầu cháu đã nói rồi, chúng ta không thể đi nương nhờ Lăng Khôi, nhưng mấy người lại không nghe”.

“Đường Xuyên Thủy, Đường Thục Thanh, lúc đầu hai người hết sức tán đồng việc Lăng Khôi quản lý nhà họ Đường. Bây giờ nhà họ Đường chúng ta gần như sụp đổ, trách nhiệm này hai người phải đứng ra gánh vác!”, Đường Xuyên Bách lạnh lùng nói: “Nhà họ Đường trên dưới đều đang chờ chúng ta cho họ một lời giải thích đấy”.

Hai bố con Đường Xuyên Thủy bị cả đám người buộc tội và chửi rủa.

Vẻ mặt Đường Xuyên Thủy rất không hài lòng: “Anh cả, anh hai, các anh nói những điều này mà lương tâm không thấy cắn rứt chút nào sao? Sau khi cậu Lăng quản lý nhà họ Đường, cậu ấy đã giúp nội bộ chúng ta không bị chia rẽ, giúp cho sức mạnh của nhà họ Đường chúng ta được duy trì thịnh vượng như cũ. Những gì cậu ấy đã làm cho nhà họ Đường chúng ta mọi người đều thấy rõ. Bây giờ cậu ấy xảy ra chuyện, chúng ta chẳng những không nghĩ cách cứu cậu ấy mà còn để nội bộ xích mích thành như vậy, các anh không thấy vô nghĩa chút nào sao?”

Đường Xuyên Bách nói: “Chú ba, nội bộ cả nhà họ Đường đang xích mích. Nếu không cho tất cả mọi người trong nhà một lời giải thích, mâu thuẫn trong nhà sẽ không thể nào dẹp yên được”.

Đường Xuyên Hà nói: “Bây giờ chúng ta ngay cả thân mình còn lo chưa xong, chú còn muốn đi cứu cậu Lăng, chú nghĩ chú là ai? Chúa cứu thế? Hay là Đức mẹ?”

Tất cả mọi người đều nhốn nháo.

Đúng vào lúc này, có một người bước vào.

Là Huyết Vũ.

Với bộ quần áo màu đen, dáng người mảnh khảnh, cô ấy buồn bã xách một chiếc ba lô dài màu đen bước vào.

Sự xuất hiện của Huyết Vũ khiến cho mọi người lập tức trở nên yên lặng.

Mã Đằng đứng dậy và chắp tay chào: “Cô Huyết”.

Thấy Mã Đằng kính trọng người này như vậy, Giang Nhược Ly, Giang Thanh Hải, Trần Lâm, Lục Hải Siêu và những người khác cũng lập tức đứng lên chào theo.

Ba ông lớn của nhà họ Đường nhất thời không biết tình hình, nên bọn họ đều liếc nhìn Huyết Vũ với vẻ mặt khó hiểu.

Người này rốt cuộc là ai?

Mà có thể khiến cho Mã Đằng kính trọng đến như vậy?

“Người nhà họ Đường mấy người thật vô ơn. Bây giờ tính mạng anh Lăng đang bị đe dọa, mà mấy người lại ở đây truy cứu trách nhiệm. Nếu anh Lăng biết được, anh ấy sẽ cảm thấy tổn thương biết bao nhiêu?”, Huyết Vũ vẫn đứng bất động ở cửa.

Đường Xuyên Bách nói: “Lẽ nào tôi nói không đúng sao?”

Huyết Vũ nói: “Khi anh Lăng có thể mang lại lợi ích cho nhà họ Đường mấy người, thì mấy người không ngừng đeo bám lấy anh ấy không chịu buông. Bây giờ thấy anh Lăng gặp nạn, mấy người liền quay sang chỉ trích anh ấy như vậy sao?”

Đường Xuyên Bách xấu hổ cúi đầu.

Huyết Vũ nói: “Nếu nhà họ Đường mấy người không muốn để anh Lăng tiếp tục quản lý nữa, thì mấy người có thể rời đi ngay bây giờ”.

Đường Xuyên Bách nói: “Đi thì đi. Chú hai, chúng ta đi thôi”.

Đường Xuyên Hà không thèm suy nghĩ gì mà cùng bỏ đi luôn.

Bọn họ đều biết rõ rằng Lăng Khôi chỉ mới bị bắt chứ chưa bị giết.

Trước tình hình như vậy, cuộc trả thù của nhà họ Tần cũng sắp đến rồi.

Nếu tiếp theo đây Lăng Khôi bị giết chết, vậy thì cuộc trả thù của nhà họ Tần sẽ còn tàn bạo hơn.

Quyết định rời khỏi Lăng Khôi và vạch ra một ranh giới rõ ràng với anh bây giờ xem ra là một nước đi khôn ngoan.

Đường Lâm nói: “Đứng lại!”

Đường Xuyên Bách đáp: “Chú hai, chú không muốn đi cùng bọn cháu sao?”

Đường Lâm nói: “Chú không đi, các cháu cũng không thể đi”.

Đường Xuyên Hà nói: “Chú nói như vậy là có ý gì? Lẽ nào chú muốn chờ sau khi Lăng Khôi bị giết chết, chờ nhà họ Tần trả thù điên cuồng hơn nữa sao? Nhà họ Đường chúng ta đã rơi đến bước đường này rồi, không thể chịu giày vò thêm được nữa”.

Đường Lâm nói: “Cho dù nhà họ Đường có như thế nào đi nữa, thì chúng ta cũng có quan hệ ràng buộc với cậu Lăng từ lâu. Bây giờ các cháu muốn xóa sạch mọi quan hệ sao? Không thể nào. Các cháu hãy tỉnh táo lại đi có được không?”

Hai người Đường Xuyên Hà và Đường Xuyên Bách trở nên do dự.

Huyết Vũ nói: “Người nào bằng lòng tiếp tục đi theo anh Lăng thì cứ ở lại. Người nào không muốn thì có thể đi ngay bây giờ!”

Hai người Đường Xuyên Hà và Đường Xuyên Bách sau khi thảo luận với nhau xong thì quyết định rời đi.

Đường Lâm hết lần này đến lần khác níu giữ đều vô ích.

Đường Lâm vẫn muốn thuyết phục hai tên ngu ngốc không có não này, nhưng khi cụ ta hỏi: Các cháu đang muốn chia rẽ nhà họ Đường sao?

Đường Xuyên Hà và Đường Xuyên Bách trả lời: Không thể để tất cả trứng trong cùng một giỏ, nhà họ Đường thà chia rẽ còn hơn ở cùng một chỗ mà chết chùm.

Đường Lâm biết lúc này mình có nói gì cũng vô ích.

“Bốp!”

Huyết Vũ thẳng tay tát cho mỗi người một bạt tai.

Hai người Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà cùng lúc bị đánh ngã lăn xuống đất.

“Nếu không phải nể tình anh Lăng thì tôi đã giết mấy người từ lâu rồi!”, Huyết Vũ nói: “Muốn rời đi sao, được thôi. Bây giờ hãy cùng tôi đến một nơi, sau khi mấy người tận mắt chứng kiến chuyện này xong, rồi hãy quyết định đi hay là ở”.

Huyết Vũ dẫn đầu đoàn người lặng lẽ lên tòa nhà bên cạnh Tích Sơn.

Tòa nhà này có độ cao tương đương với độ cao của đỉnh núi nơi diễn ra cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn, khoảng cách giữa chúng là khoảng gần hai ngàn mét.

Mỗi người đều cần dùng kính viễn vọng mới có thể nhìn thấy cảnh tượng trên đỉnh núi.

Huyết Vũ đã phát cho mỗi người một cái kính viễn vọng.

Lúc này, trời vừa hửng sáng.

Mọi người nhìn thấy bốn nhóm người xuất hiện trên đỉnh núi.

Phủ Vân Phong, đạo quán Tích Sơn, Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền.

Từng nhân vật lớn lần lượt xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.

Nhưng nhiều người trong số họ đều không biết những nhân vật lớn này là ai.

Đường Lâm biết những người này, cụ ta đã vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy bọn họ: “Bắc Đường Mặc - Bắc môn chủ của Tứ Phương Quán. Ngay cả đại môn chủ Cung Tường cũng xuất hiện. Đây có phải là nơi tập trung mọi người để giết cậu Lăng không?”

“Kia là Tiêu Lâm – phó môn chủ của Bách Gia Quyền, còn có cả môn chủ Tiêu Vô Ngôn”.

“Còn kia là Tần Phong của phủ Vân Phong, gia chủ của nhà họ Tần cũng đến rồi, còn có cả Hướng Văn Địch”.

Đường Lâm giống như nhìn thấy quỷ thần, cụ ta lần lượt đọc những cái tên này lên.

Mặc dù những ông lớn xung quanh chưa bao giờ được gặp những nhân vật lớn này, nhưng bọn họ đều biết rõ những cái tên này đại diện cho điều gì.

Mỗi cái tên mà Đường Lâm đọc lên vừa rồi đều giống như sấm rền bên tai, bọn họ còn lâu mới có thể chống lại những nhân vật lớn này.

“Người kia là tông sư Diệp của phủ Vân Phong, cũng chính là Trung Hải Vương! Trời ơi, ngay cả ông ta cũng đã xuất hiện”, Đường Lâm vô cùng kinh ngạc.

“Cái gì? Kia chính là tông sư Diệp ư? Quả thật không giống với người thường”.

“Đó có phải là những người có quyền lực cao nhất ở Trung Hải chúng ta không?”

“…”

Ngay sau đó, Lăng Khôi bị trói bằng xích sắt, bị lôi ra và ném trên quảng trường bát quái.

Là anh Lăng.

Hôm nay sẽ bị giết.

Tất cả những người có mặt đều cảm thấy vô cùng xót xa.

Tiếp theo, họ nhìn thấy Lam Ngạo Thiên xuất hiện cùng với hai thuộc hạ.

Sau đó, hai thuộc hạ của cụ ta xông lên như đang ở chốn không người, đánh bại khắp nơi, không ai có thể ngăn cản.

Cảnh tượng tiếp theo, Diệp Vân Phong ra đòn, đánh bại hai cao thủ và chiến đấu với Lam Ngạo Thiên trong trận chiến quyết định ngôi vị cao nhất.

Trận chiến diễn ra sôi nổi quyết liệt và làm lóa mắt tất cả mọi người.

Một cao thủ khủng khiếp như vậy thật sự không phải là con người.

Hai người Đường Xuyên Thủy và Đường Xuyên Hà đều được mở mang tầm mắt.

Cuối cùng, họ nhìn thấy Lăng Khôi ra đòn, làm đứt xích sắt, đối đầu với Lam Ngạo Thiên một cách quyết liệt, bất phân thắng bại.

“Đây chính là thực lực của cậu Lăng sao?”, Đường Xuyên Bách sợ hãi đến mức ngã xuống đất, mặt mũi trắng bệch.

Huyết Vũ nói: “Đừng vội, hãy tiếp tục chờ đợi, mấy người sẽ được thấy khoảnh khắc anh Lăng đánh bại Lam Ngạo Thiên”.

Tất cả những người có mặt đều sởn tóc gáy.

Trên đỉnh núi Tích Sơn.

“Điều này sao có thể chứ?”

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Mọi người nhìn thấy gì vậy?”

Lăng Khôi.

Lăng Khôi chẳng những không chết, mà thậm chí anh còn không chút hề hấn gì mà đứng hiên ngang ở chỗ cũ.

Ngược lại là Lam Ngạo Thiên, cụ ta bị kích động đến mức phải lui về phía sau hai bước.

Điều này khiến cho mọi người đều cảm thấy rất khó hiểu.

Chẳng phải Lam Ngạo Thiên đã giải phóng Khí Trầm Áp rồi sao?

Uy lực của Khí Trầm Áp như sấm bên tai, mà bọn họ còn tận mắt chứng kiến, ngay cả ông Diệp cũng bị đánh bại bởi Khí Trầm Áp.

Lẽ nào Lăng Khôi có thể chống lại Khí Trầm Áp sao?

“Sư phụ, rốt cuộc chuyện này là sao?”, Tần Phong vô cùng căng thẳng.

Những người xung quanh cũng đồng loạt quay đầu nhìn Diệp Vân Phong, chờ đợi câu trả lời của Diệp Vân Phong.

Trong số tất cả những người đang có mặt e là chỉ có một mình Diệp Vân Phong biết được sự đáng sợ của Khí Trầm Áp. Chuyện xảy ra trên sàn đấu vừa rồi, e là cũng chỉ có một mình Diệp Vân Phong mới hiểu.

Diệp Vân Phong trịnh trọng nói: “Lăng Khôi đã ngăn cản được đòn tấn công của Khí Trầm Áp”.

Tần Phong hít sâu một hơi, cả người ông ta bỗng lùi về phía sau hai bước: “Sao có thể như vậy chứ? Khí Trầm Áp là một cảnh giới cao hơn cả Nội Kình Ngoại Phương mà! Ngay cả sư phụ cũng không thể chống lại được Khí Trầm Áp, một thanh niên trẻ mới hai mươi lăm tuổi như hắn làm sao có thể chống lại được chứ?”

Diệp Vân Phong ngắt lời: “Chuyện mà tôi không làm được, cậu ấy đã làm được! Tất cả chúng ta đều đã đánh giá thấp cậu ấy”.

Tần Phong sửng sốt: “Vậy hắn sẽ đánh bại Lam Ngạo Thiên thật sao?”

Danh sách truyện HOT