Lọc Truyện

Chiến thần Sở Bắc - Sơn Tiếu - Lạc Mai (Bản dịch FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 Chương 15: Lửa giận dâng trào
 
             Mặc dù Sở Bắc mới hai mươi tám tuổi, nhưng anh đã chinh chiến mười năm rồi.  

             Mười tám tuổi, anh lần đầu tiên bước lên chiến trường, chém giết bốn mươi lăm quân địch!  

             Hai mươi tuổi, thành lập thần điện Bắc Dã, tung hoành phương bắc, đe dọa kẻ xấu ở các nơi phương bắc!  

             Hai mươi hai tuổi, được sắc phong là thần tướng trấn quốc.  

             Trong năm trăm bảy mươi năm xây dựng đất nước Long Quốc, anh là duy nhất.  

             Xưa nay chưa từng có!  

             Nói là dưới một người trên vạn người cũng không quá!  

             Hai mươi ba tuổi, dùng sức một mình, uy hiếp người Man ký kết hiệp nghị đình chiến.  

             Cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã, anh cũng chưa từng nhíu mày!  

             Cho dù đối mặt với núi thây biển máu, anh cũng chưa từng lùi bước!  

             Nhưng bây giờ, lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của con gái, lại khiến anh do dự không bước.  

             Cơ thể thì cứng ngắc, có loại cảm giác tay chân luống cuống.  

             Trong lòng vừa kích động vừa áy náy, không sao kể xiết!  

             Bốn năm rồi, con gái đã bốn tuổi.  

             Nhưng anh lại chưa từng làm tròn bổn phận của một người bố!  

             Khi con gái sinh ra, anh không có mặt.  

             Khi con gái học đi, anh không có mặt.  

             Khi con gái học mẫu giáo, anh vẫn không có mặt!  

             Không biết khi con gái mắc bệnh, bị người ta bắt nạt, có phải cũng khát vọng có một người bố quan tâm cô bé, bảo vệ cô bé hay không?  

             Ôi!  

             Sở Bắc anh xứng đáng với quốc gia, xứng đáng với đồng đội nhưng…  

             Lại có lỗi với vợ và con gái!  

             Thậm chí áy náy nặng nề khiến anh không dám đối mặt với con gái ruột thịt của mình.  

             Hiện thực như vậy, lại châm chọc như vậy.  

             “Mẹ, chú… chú ấy là ai? Là bố sao?”  

             Giọng nói non nớt lại vang lên lần nữa, từng tiếng xông vào trong tim Sở Bắc.  

             Chỉ thấy Tiểu Tâm Nhi núp ở trong ngực Lạc Tuyết, đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp, len lén nhìn Sở Bắc.  

             “Vừa rồi khi đi ngủ, Tâm Nhi mơ thấy bố đến bệnh viện thăm con! Mẹ, mẹ nói chỉ cần Tâm Nhi ngoan ngoãn, bố sẽ đến thăm Tâm Nhi, nhưng vì sao vẫn mãi chưa đến? Là Tâm Nhi không đủ ngoan, hay là bố không cần Tâm Nhi nữa?”  

             Tâm Nhi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nhìn Lạc Tuyết.  

             Chỉ là giọt nước đảo quanh hốc mắt, khiến Lạc Tuyết nhìn thấy mà ê ẩm cái mũi.  

             Lời đến khóe miệng lại bị nuốt xuống.  

             Từ khi con gái biết nói chuyện, mỗi ngày đều nói muốn tìm bố.  

             Nhưng khi đó ngay cả bố cô bé ở đâu Lạc Tuyết cũng không biết, còn có thể làm gì?  

             Chỉ có thể không ngừng an ủi con gái, chỉ cần con gái ngoan ngoãn, bố nhất định sẽ trở về gặp cô bé.  

             Quả nhiên, Tiểu Tâm Nhi vô cùng hiểu chuyện, rất ít khi nhắc đến trước mặt cô.  

             Chỉ là, mỗi lần nằm mơ vẫn sẽ lộ ra suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô bé.  

             Dù sao, có đứa bé nào không muốn gặp bố mình chứ?  

             Bốn năm này, đâu chỉ mình cô khổ sở?  

             Bây giờ, rõ ràng người đàn ông kia ở ngay trước mặt, cô lại không biết nên trả lời như thế nào.  

             Lắc đầu? Dù sao Sở Bắc cũng là bố ruột của con gái.  

             Gật đầu? Bốn năm này, Sở Bắc chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của người bố.  

             Thậm chí cô còn không biết, tương lai sẽ đi theo con đường nào.  

             Tâm tư rối bời!  

             “Tâm Nhi, bố là… bố là bố của con!”  

             Sở Bắc chống gậy trúc, bước từng bước lên phía trước, ngồi lên trên giường bệnh.  

             Giọng điệu nói chuyện cũng đang run rẩy.  

             “Thật sao? Chú là bố à?”  

             Đôi mắt nhỏ của Tâm Nhi sáng lên, lại dời ánh mắt về phía Lạc Tuyết.  

             Dáng vẻ trông mong của cô bé như là đang nhờ cô chứng thực.  

             Lạc Tuyết thở dài một hơi, cuối cùng vẫn gật đầu.  

             “Tâm Nhi, anh ta… anh ta là bố của con!”  

             “Thật sao?”  

             Tâm Nhi nhảy cẫng lên trên giường bệnh.  

             Ánh mắt nhìn Sở Bắc giống như đang phát sáng.  

             “Bố, bố thật sự là bố! Hu hu, cuối cùng Tâm Nhi cũng có bố rồi, sẽ không bị người ta mắng là đồ con hoang không có bố nữa rồi!”  

             Tâm Nhi siết chặt nắm tay nhỏ, nước mắt lộp bộp rơi xuống.  

             “Tâm Nhi, là bố có lỗi với con!”  

             Sở Bắc đặt gậy trúc xuống, duỗi cánh tay đang run rẩy ra, ôm con gái vào lòng.  

             “Tâm Nhi, sau này bố sẽ không đi nữa! Bố sẽ bảo vệ hai mẹ con một đời một kiếp!”  

             Cho dù Sở Bắc không nhìn thấy dáng vẻ Tâm Nhi, nhưng được ôm cơ thể nhỏ nhắn của con gái, cảm giác máu mủ tình thân xông thẳng lên đầu!  

             Cái gì mà thần tướng trấn quốc, cái gì mà thần điện Bắc Dã!  

             Sở Bắc đều không để ý!  

             Anh chỉ muốn ở bên cạnh con gái mình, nhìn cô bé lớn lên, nhìn cô bé lấy chồng.  

             Vô cùng đơn giản, chỉ cần vậy thôi!  

             Nhìn hai bố con đang ôm chặt lấy nhau, Lạc Tuyết ngoảnh đầu đi.  

             Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống!  

             “Khụ khụ…”  

             Nhưng mà, thời gian ấm áp chẳng kéo dài được bao lâu.  

             Tiểu Tâm Nhi vui đến phát khóc bỗng nhiên ho khan kịch liệt.  

             Khuôn mặt vốn không được tự nhiên, trong nháy mắt càng trắng bệch hơn.  

             Ánh mắt dần mất đi rực rỡ, cơ thể nho nhỏ khẽ run rẩy, lộ ra dáng vẻ vô cùng yếu ớt.  

             “Tâm Nhi, con sao rồi? Con đừng làm mẹ sợ!”  

             Lạc Tuyết giật nảy mình, vội vàng ôm con gái nằm lên giường bệnh.  

             “Mẹ, Tâm Nhi không sao!”  

             Lạc Vũ Tâm hiểu chuyện lắc đầu, ánh mắt lại luôn dừng trên người Sở Bắc.  

             Giống như sợ nháy mắt một cái, bố sẽ biến mất!  

             “Tâm Nhi chỉ là quá kích động thôi à, cuối cùng Tâm Nhi cũng có bố rồi!”  

             Nhưng mà, Sở Bắc lại cau mày.  

             Tay phải đặt lên trên mạch đập của Lạc Vũ Tâm.  

             Chỉ mấy giây kiểm tra, lông mày càng nhăn chặt.  

             Toàn thân trên dưới tỏa ra một luồng khí lạnh dọa người.  

             “Tiểu Tuyết, rốt cuộc bệnh của Tâm Nhi là như thế nào?”  

             Sở Bắc nhìn Lạc Tuyết, giọng điệu nghiêm túc cực điểm.  

             Lạc Tuyết bất đắc dĩ chìa tay: “Năm một tuổi, Tâm Nhi đột nhiên lên cơn sốt, nằm viện nửa tháng mới cứu lại được! Từ đó về sau, sức khỏe Tâm Nhi vẫn luôn không tốt, đủ loại bệnh nặng bệnh nhẹ cứ tái đi tái lại!”  

             “Nhẹ thì bị sốt nằm viện, nặng thì hôn mê, thậm chí ngay cả bệnh viện cũng đã mấy lần đưa giấy thông báo bệnh tình nguy kịch…”  

             Lạc Tuyết thuận miệng giải thích, lại hoàn toàn không phát hiện, sắc mặt Sở Bắc ngày càng âm u.  

             Sát ý đáng sợ phóng lên tận trời!  

             Chỉ là hai mẹ con không cảm nhận được mà thôi.  

             Vừa rồi kiểm tra mạch đập của Tâm Nhi, anh phát hiện một luồng hàn khí màu đen trong cơ thể con gái.  

             Nó giống như giòi trong xương, không đuổi đi được.  

             Luồng hàn khí kia, cho dù là người trưởng thành cũng tuyệt đối không chịu nổi, huống hồ Tâm Nhi vẫn chỉ là một đứa bé?  

             Nói cách khác, bệnh của Lạc Vũ Tâm là do có người cố ý động tay động chân.  

             Nhưng ai sẽ tàn nhẫn như vậy, lại có thể ra tay độc ác với một đứa bé bốn tuổi như vậy?  

             Trong lòng Sở Bắc trào dâng lửa giận.  

             Nếu biết người này là ai, cho dù là ông trời…  

             Sở Bắc này cũng phải róc xương rút gân, lăng trì lột da hắn!  

Một lúc lâu sau, Sở Bắc mới kìm nén lửa giận.  

             Tay phải trịnh trọng đặt trên cổ tay Lạc Vũ Tâm.  

             Luồng hàn khí này quá mức bá đạo, Sở Bắc vừa cởi bỏ niêm phong thực lực, cũng chỉ có thể áp chế tạm thời.  

             Nếu không, chỉ sợ Lạc Vũ Tâm sẽ thật sự nguy hiểm đến tính mạng.  

             Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra.  

             Một người đàn ông chừng hai lăm hai sáu tuổi, trên người mặc áo blouse trắng đi vào.  

             “Tiểu Tuyết, cô đến rồi! Đã có kết quả xét nghiệm, tình huống của Tâm Nhi rất xấu, phải nhanh chóng… hả? Anh là ai?”  

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT