Cả phòng họp đều vang vọng tiếng quát của Phương Chính Quân.
Rõ ràng, ông ta tức giận thật rồi.
Lưu Minh này không chỉ lừa cả ông ta mà còn dám lấy danh ông Triệu đi rêu rao?
Nếu ông Triệu truy cứu trách nhiệm, đừng nói là anh ta mà chức viện trưởng này của ông ta cũng chẳng làm được nữa.
Bệnh viện có thể tiếp tục tồn tại hay không cũng là một vấn đề!
Bộp!
Vẻ mặt Lưu Minh thoáng chốc đã trắng bệch, lập tức quỳ xuống đất.
“Viện, viện trưởng, tôi, tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi!”
“Cầu cầu xin ông, tha cho tôi một lần này thôi!”
Nói xong, lại nhìn sang Triệu Hồi Xuân, không ngừng dập đầu xuống đất.
“Ông Triệu, tôi thật sự không phải cố ý, cầu xin ông! Tôi dập đầu với ông, cầu xin ông…”
Nước mắt nước mũi chảy ròng ròng trên mặt Lưu Minh.
Bịch bịch bịch!
Đầu đau đớn nhưng anh ta không dám dừng lại.
Ban đầu, để vào được bệnh viện này, anh ta đã phải nhờ vả không ít người, tặng biếu không ít quà.
Vài năm nay, Lưu Minh luôn cẩn thận tỉ mẩn, chẳng dễ gì mà ngồi được vị trí bác sĩ chữa chính này này.
Nếu bị đuổi đi, chỉ sợ rằng anh ta sẽ thật sự đói chết.
Dù sao, sức ảnh hưởng của viện trưởng Phương ở giới y học Tân Hải thật sự không phải chỉ nói ngoa.
Lại thêm Triệu Hồi Xuân tùy tiện nói phong phanh vài lời thì cả đời này của anh ta cũng đừng mong tìm được việc.
Thế cục, bỗng chốc đã xảy ra thay đổi.
Không ít bác sĩ vẫn há hốc mồm như cũ, họ vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Ngay cả Lạc Tuyết cũng vậy.
“Tên ngu ngốc, người mà cậu xin không phải là tôi!”
Triệu Hồi Xuân hừ lạnh, quay đầu đi, chẳng buồn liếc nhìn anh ta.
Lưu Minh ngơ người chốc lát, sau đó đã phản ứng lại ngay.
Gần như là té nhào đến trước mặt Sở Bắc.