Dưới sự giúp đỡ của nhân viên bệnh viện, cô bé Vũ Tâm cũng đã chuyển phòng bệnh.
Lúc này bé đang nằm trong lòng Lạc Tuyết, im lặng nghe mẹ kể chuyện.
Nhìn thấy Sở Bắc, gương mặt nhỏ lập tức tươi cười, hai tay giơ cao.
“Bố, con muốn bố ôm!”
Lạc Tuyết cười khổ lắc đầu, đang muốn nói Sở Bắc không tiện ôm.
Sở Bắc bỏ gậy xuống, thuần thục ôm con gái vào lòng.
Tựa như không hề bị ảnh hưởng bởi thị lực.
“Được, bố ôm con gái nha!”
Sở Bắc mỉm cười, ôm con gái vào lòng, trái tim tràn đầy cảm giác thỏa mãn chưa bao giờ có.
Thần tướng trấn quốc gì đó, Bắc Dã gì đó… bỏ qua đi!
Bây giờ, anh chỉ muốn bù đắp cho vợ, chỉ muốn ở bên cạnh cùng trưởng thành với con gái!
Chỉ vậy mà thôi!
“Hi hi, bố, Tâm Nhi muốn nghe kể chuyện, bố kể chuyện cho Tâm Nhi được không?
Cô bé lần đầu được bố ôm, vui mừng đến mực mặt đỏ lựng, không muốn buông ra.
Sở Bắc cười khẽ vuốt mũi cô bé: “Được, bố kể chuyện cho con…”
Nhìn cảnh hai bố con ấm áp, mắt Lạc Tuyết cũng ửng đỏ.
Con gái ra đời được bốn năm, cô dồn hết toàn bộ sức lực và ấm áp đều dành cho con gái...
Nhưng có những thứ, chung quy cô cũng không thể cho được.
Ví dụ như, tình thương của người bố!
Chỉ mong mọi thứ có thể duy trì trước sau như một mà thôi.
Trung tâm thành phố, phòng tiệc đệ nhất Tân Hải.
Bắt đầu từ xế chiều đã lục tục ngồi đầy người.
Mặc dù số lượng không quá ba mươi nhưng rõ ràng, người có thể ngồi ở đây đều không phải hạng tầm thường.
Trên bàn cơm bày đầy cơm ngon rượu sang, sơn hào hải vị.
Có thể nói, đây là bữa tiệc tiêu chuẩn cao nhất Tân Hải.
Chỉ là, mặt trời đã ngả về tây, cũng qua giờ cơm từ lâu.
Lại không có một ai động đũa, bởi vì, nhân vật chính của bữa tiệc vẫn chưa đến.
“Ông Chu, đã tám giờ rồi, tôi thấy, cậu Dương sẽ không đến đâu!”