Nói xong, cô thấy toàn thân mình nhẹ nhõm.
Bao uất ức tích tụ nhiều năm qua đều đã được xả ra bằng hết.
Dù Chu Cầm vẫn im lặng, nhưng trong lòng cũng thấy rất dễ chịu.
Từ sau khi chồng bà ta mất, hai mẹ con luôn bị bắt nạt.
Sau khi cháu ngoại bà ta ra đời, thì tình trạng ấy còn tệ hơn.
Họ chẳng dám ngẩng đầu lên với người nhà họ Lạc thì thôi, đã thế còn bị coi không bằng người ngoài.
Cuối cùng thì hôm nay, họ cũng xả hận được rồi.
Thoáng cái, cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Bầu không khí rất kỳ lạ.
Đối mặt với ánh mắt sáng quắc của Lạc Tuyết, Lạc Vinh Quang nghiến răng với vẻ mặt như muốn giết người.
Một lúc lâu sau, ông ta đành chấp nhận nhún nhường.
“Lạc Viễn, Tiểu Mai, xin lỗi đi!”
Cái gì?
Lạc Viễn Hà và Lạc Mai ngây ra, thậm chí còn nghi mình nghe nhầm.
Tuy lúc đến đây, họ rất huênh hoang, vì nghĩ rằng Lạc Vinh Quang đã ra mặt thì kiểu gì Lạc Tuyết cũng phải đồng ý thôi.
Dù có không muốn đến mấy đi chăng nữa.
Vì vậy, họ mới đường hoàng đi theo Lạc Vinh Quang đến nơi này.
Nhưng bây giờ thì…
Cục diện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của họ rồi.
“Bố, bố bảo chúng con xin lỗi nó ư? Chuyện này…”
Lạc Viễn Hà xụ mặt ra với vẻ bất bình.
Còn Lạc Mai thì suýt nữa muốn bùng cháy.
“Ông ơi, ông có làm sao không mà bảo cháu xin lỗi nó? Không đời nào!”
Từ nhỏ, ả ta đã không hợp với Lạc Tuyết rồi.
Nhưng đó là vì đố kỵ.
Ả ta ghen ghét khi thấy Lạc Tuyết xinh đẹp và hiểu chuyện hơn mình!
Mấy năm qua, chẳng dễ gì ả ta mời đè đầu cưỡi cổ Lạc Tuyết.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!