…
“Tức điên lên mà! Bố, bố làm thế có khác nào nuôi ong tay áo chứ?”
Ba bố con ông cháu Lạc Vinh Quang vừa lên xe.
Lạc Viễn Hà đã hậm hực rồi lẩm bẩm.
Lạc Mai cũng hất hàm nói.
“Đúng đấy ông, bây giờ Lạc Tuyết có coi ông ra gì đâu, có thêm ba mươi phần trăm cổ phần rồi thì nó còn vênh váo nữa”.
“Im hết đi, bố con anh tưởng tôi muốn thế à?”
Lạc Vinh Quang gào lên, hai bố con nhà kia lập tức ngậm miệng.
Cổ phần lại bị chia ra, người đang thấy khó chịu nhất chính là Lạc Vinh Quang.
“Hừ, dù nó lấy được cổ phần thì sao nào? Công ty chưa phải của một mình nó!”
“Vả lại, cổ phần có phải tiền đâu. Trước khi đổi sang tiền mặt thì đó chỉ là một con số thôi, có khác gì đống giấy vụn chứ?”
Nghe thấy thế, hai bố con Lạc Mai sững người như có điều suy nghĩ.
“Bố, ý của bố là…”
Lạc Vinh Quang hừ một tiếng rồi khẽ lắc đầu: “Nó chỉ là một con nhãi ranh thôi, không làm được gì đâu, bây giờ chúng ta cứ liên lạc với cậu Dương đi đã”.
“Buổi đấu thầu sắp diễn ra rồi, nhà họ Lạc ta không thể vắng mặt được”.
…
“Anh Dương, lần này chỉ có anh mới giúp được tôi thôi, anh nhớ đừng bỏ qua cho cái thằng Sở Bắc khốn kiếp ấy nhé!”
Trong phòng tổng thống của khách sạn lớn Thần Tinh.
Lý Nham nước mắt nước mũi giàn giụa kể khổ với vẻ tủi hờn. Đọc tiếp tại metruyenhot nhé!
Hắn ta vừa ra viện, nhưng không về nhà, mà chạy ngay đến đây.
“Hừ, có mỗi cái thằng mù dở ấy mà cũng không đối phó được, anh nhìn lại mình xem có hơn gì nó không?”
Dương Xuyên đang ngồi trên chiếc sofa đối diện Lý Nham, sau đó buông lời không hề khách sáo.
“Anh Dương, không phải tôi sợ nó, mà là…”
Lý Nham khóc lóc thảm thương.
Hắn ta vội kể lại đầu đuôi câu chuyện.
“Cái gì? Ý của anh là biến cố của nhà họ Lưu có liên quan đến Sở Bắc ư? Hèn chi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!