Sở Bắc lắc đầu, cuối cùng cũng chầm chậm đứng dậy.
Sau đó, anh lên tiếng dưới cái nhìn chòng chọc của Lưu Tông Tín.
“Ông hãy đến tập đoàn Bắc Dã tìm một người tên là Thanh Phong, cậu ta sẽ biết phải làm gì!”
Hả?
Nghe thấy thế, Lưu Tông Tín khẽ run lên.
Thanh Phong là ai vậy?
Nhưng Sở Bắc lại bảo ông ta đến tập đoàn Bắc Dã xin giúp đỡ, ông ta nào dám chứ.
Dù ông ta cũng là một nhân vật lớn ở Tân Hải, nhưng so với tập đoàn Bắc Dã thì không là gì cả.
Song, khi thấy Sở Bắc nhắm mắt lại nghỉ ngơi, ông ta không dám lên tiếng nữa.
“Cảm ơn cậu Sở, tôi sẽ không bao giờ quên đại ân đại đức của cậu!”
Dứt lời, Lưu Tông Tín lại cúi gập người với Sở Bắc.
Thấy anh không nói gì, bấy giờ ông ta mới ra về.
Trên đường đến tập đoàn Bắc Dã, Lưu Tông Tín vẫn thấy rất không chân thực.
Ông ta chỉ có một câu nói của Sở Bắc thôi, nhỡ bị tập đoàn Bắc Dã đuổi ra ngoài, thì ông ta e mình sẽ trở thành trò cười cho cả Tân Hải mất.
Nhưng bây giờ, ông ta không còn sự lựa chọn nào khác nữa.
Chẳng mấy chốc, xe của Lưu Tông Tín đã dừng trước cửa tập đoàn Bắc Dã.
Dù chỉ là công ty con, nhưng bất kể là kiến thức nguy nga hay cửa lớn tráng lệ, thì không một thế lực nào ở Tân Hải bì kịp.
Dẫu sao, đây cũng là tập đoàn tài chính lớn số một số hai ở Long Quốc.
Đã thế, còn có thần tướng trấn quốc chống lưng cho nữa.
Có thể nói tập đoàn Bắc Dã là mạng sống kinh tế của Long Quốc.
Nói họ giàu nhất nước cũng không phải là quá!
Lưu Tông Tín nuốt nước miếng, cảm thấy hơi mất tự tin.
Nhưng nhớ tới lời của Sở Bắc, ông ta vẫn cắn răng đi vào.
“Xin chào, xin hỏi ông có việc gì không ạ?”
Lưu Tông Tín vừa bước vào, nhân viên lễ tân đã mỉm cười nghênh đón.
“Tôi, tôi tìm Thanh Phong!”
Hả?