Đến chủ tịch thành phố muốn gặp người này cũng không dễ đâu.
Sao mà ông ta gặp được đây?
“À… ừm… không…”
Lưu Tông Tín lắc đầu, thậm chí còn muốn quay người bỏ về luôn.
Mất mặt quá đi mất!
“Vậy thì xin lỗi, chắc ông không gặp được tổng giám đốc đâu ạ!”
Cô lễ tân cất giọng tiếc nuối.
“Tôi…”
Lưu Tông Tín như sắp khóc đến nơi, nếu không gặp được Lưu Phong đó thì nhà họ Lưu phải làm sao đây?
“Cô ơi, là cậu Sở bảo tôi đến đây, cô xem…”
“Rất xin lỗi, nếu không hẹn trước thì tôi cũng không có cách nào cả”.
Cô lễ tân xua tay, làm đúng bổn phận.
Lưu Tông Tín thấy tuyệt vọng.
Ông ta thật sự không hiểu Sở Bắc bảo mình đến tìm tổng giám đốc công ty con của Bắc Dã để làm gì.
Không phải anh đang chơi xỏ ông ta đấy chứ?
Cực chẳng đã, Lưu Tông Tín đành thở dài rồi quay người định bỏ về.
“Khoan đã!”
Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt chợt vang lên sau lưng ông ta.
Lưu Tông Tín ngoảnh lại thì thấy một người thanh niên hơn hai mươi tuổi đang đứng trước mặt mình.
Anh ta mặc âu phục màu đen, dáng người dỏng cao.
Dù còn rất trẻ, nhưng ngũ quan cùng vẻ mặt của người này trông rất cáo.
Tuy nhiên đẹp trai thì có thừa.
Đôi mắt sáng ngời ấy khiến Lưu Tông Tín cũng không dám nhìn thẳng.
Cậu thanh niên này chắc chắn không đơn giản.
Đây là suy nghĩ đầu tiên khi Lưu Tông Tín nhìn thấy người thanh niên này.
Trong số những người mà Lưu Tông Tín từng gặp thì người thanh niên này cho ông ta cảm giác đáng sợ chỉ sau mỗi Sở Bắc.
“Ông nói ai bảo ông tới tìm tôi cơ?”