“Lạc Tuyết, chẳng lẽ cô còn không nỡ bỏ hắn?”
Khóe miệng Lạc Mai mang ý cười, cắt ngang lời cô nói.
“Chậc chậc, con khốn và tên mù, đúng là tuyệt phối!”
Ông cụ ngồi ở vị trí đầu hừ một tiếng, giọng điệu vô cùng không tốt.
“Lạc Tuyết, chuyện hôm qua tôi còn chưa tính toán rõ ràng với cô, cô đừng rượu mời không muốn uống chỉ muốn uống rượu phạt”.
“Nghe lời mẹ cô! Lập tức cắt đứt quan hệ với Sở Bắc, bao gồm cả đứa trẻ vướng víu kia, cũng xử lý luôn đi! Sau đó ngoan ngoãn gả cho cậu chủ La!”
“Nếu không, tổn thất của gia tộc, dùng tính mạng cả nhà các cô cũng không đền nổi”.
“Ông nội, cháu… cháu…”
Đôi mắt Lạc Tuyết đỏ bừng, tràn đầy ấm ức.
Đã đến lúc này rồi, vậy mà người nhà còn ép mình lấy La Huy?
Hơn nữa bốn năm nay, chỉ có con gái và cô sống nương tựa lẫn nhau.
Con gái chính là thịt đầu tim của cô, sao có thể dứt bỏ?
“Cháu cái gì mà cháu?”
Lạc Mai hừ một tiếng, hoàn toàn không cho cô cơ hội giải thích.
“Họa mà cô gây ra ngày hôm qua còn chưa đủ sao? Nếu không có gia tộc chống đỡ, cả nhà các cô chết như thế nào cũng không biết đâu!”
“Cô lại còn không biết tốt xấu? Sao nhà họ Lạc chúng tôi lại sinh ra con cháu không ra gì như cô chứ?”
“Lạc Tuyết, ngoan ngoãn nghe lời, mọi người làm vậy đều là muốn tốt cho con!”
Chu Cầm cũng tận tình khuyên bảo
Đến khi nhìn về phía Sở Bắc, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Cái tên mù này hại con thảm như vậy, con còn che chở hắn làm gì?”
“Loại người này, để hắn tự sinh tự diệt là được rồi! Đưa đến nhà chúng ta, mẹ cũng ngại mất mặt”.
Đối mặt với lời nói lạnh nhạt của mấy người, Lạc Tuyết siết chặt đôi bàn tay trắng nõn, nước mắt tí tách chảy xuống.
Cô sớm đã đoán được hôm nay sẽ không yên bình.
Lại không ngờ bão táp kéo đến mãnh liệt như vậy, khiến cho cô trở tay không kịp.
“Lạc Tuyết, nếu cô vẫn là người nhà họ Lạc tôi, vậy ngoan ngoãn nghe lời đi!”
Lạc Vinh Quang hừ một tiếng, dáng vẻ cao xa vời vợi, giọng điệu không cho phép nghi ngờ.
“Việc này có tôi làm chủ, trong vòng ba ngày, cô nhất định phải…”
Bịch!