Lạc Vinh Quang nheo mắt, mang theo sát khí nhàn nhạt.
“Sở Bắc, chẳng lẽ cậu không phục sao?”
Sở Bắc không trả lời, gõ nhẹ gậy trúc, bảo vệ Lạc Tuyết phía sau.
Đồng thời, anh nở một nụ cười trấn an cô.
“Tôi ở nhà họ Lạc chỉ là muốn hoàn thành tâm nguyện của mình mà thôi!”
“Còn về chuyện năm năm qua ông lừa gạt tôi, tôi có thể bỏ qua không trách cứ, nước giếng không phạm nước sông!”
“Nhưng nếu mấy người muốn ép, vậy thì Sở tôi không thể không đòi một tiếng công bằng rồi”.
Từ đầu đến cuối, Sở Bắc đều nhìn về phía trước, từng câu từng chữ đều rất bình thường VÀ giản đơn.
Nhưng cho dù là như vậy, nó lại mang đến cho người ta một loại cảm giác chân thật đáng tin.
“Sở Bắc, cậu… đang uy hiếp tôi sao?”
Lạc Vinh Quang đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt u ám lộ ra nội tâm ông ta đang phẫn nộ.
“Sở Bắc, anh bớt nói vài câu đi!”
Sắc mặt Lạc Tuyết khó coi, nhỏ tiếng nhắc nhở.
Đúng là đã chọc giận đám người này rồi, nhưng chuyện gì cũng đều có thể làm ra được.
“Xì, một tên mù thối tha mà cũng dám nói lời ngông cuồng như thế? Đúng là nực cười”.
Lạc Mai hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Sở Bắc càng thêm phần khó chịu.
“Còn con điếm nhà cô, cô rốt cuộc mang họ Lạc hay họ Sở? Một mực bênh vực bảo vệ thằng mù thối tha này, đúng là khiến nhà họ Lạc tôi mất hết mặt mũi mà”.
Lạc Mai vênh váo tự đắc, chỉ cần có cơ hội liền sẽ châm chọc khiêu khích Lạc Tuyết.
Song, ả ta vừa dứt lời, Sở Bắc đột nhiên quay người lại.
Ánh mắt trống rỗng dừng trên người Lạc Mai.
Một cơn ớn lạnh ập đến khiến ả ta không khỏi rùng mình.
“Cô… có thể thử xem!”
Chỉ vỏn vẹn năm từ mà lại tựa như đến từ địa ngục.
Toàn thân Lạc Mai khẽ run cầm cập, ngồi phệt xuống đất.
Vừa rồi, ả ta như nhìn thấy vực thẳm qua cặp kính râm của Sở Bắc.
Chỉ nhìn một cái đã khiến ả ta sởn cả da gà.
Hai mắt trợn to, cả người đờ đẫn giống như kẻ ngốc vậy.