Ánh mắt Lý Nham sáng quắc, lớn tiếng chất vấn.
Mọi tội lỗi hôm qua đều đẩy cho Sở Bắc.
“Nhà họ La?
Sở Bắc cười nhẹ, khẽ gật đầu.
Nếu không phải anh nhân từ thì nhà họ La đã bị tiêu diệt rồi.
Thế mà còn có gan đến gây chuyện sao?
“Mày cười cái gì?”
Vẻ mặt Lý Nham u ám, Sở Bắc hành động như vậy, chắc chắn là đang khiêu khích hắn ta!
“Chuyện này, không liên quan đến anh, cút!”
Vẻ mặt Sở Bắc vô cảm, lập tức ra lệnh đuổi khách.
“Sở Bắc, mày phát điên gì vậy, cậu Lý là bạn trai của Tiểu Mai, đương nhiên cũng xem như là một nửa người nhà họ Lạc rồi!”
Lạc Viễn Hà bĩu môi, không vui nói.
“Không sai!”. Lúc này, Lạc Mai rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
“Người nên cút đi là mày, tao cũng không muốn nhìn thấy mày nữa! Mau cút khỏi nhà tao!”
Thoáng chốc, Sở Bắc lại trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Lạc Vinh Quang tiến lên một bước, vung tay phải, lúc này trong đại đường mới yên tĩnh.
“Sở Bắc, đừng nói tao không cho mày cơ hội, đúng như cậu Lý nói, tai họa do mày tự gây ra thì tự giải quyết đi!”
Lạc Vinh Quang nhìn Sở Bắc, không nghe ra được vui buồn trong giọng nói của anh.
“Tao cho mày thời gian hai ngày, chỉ cần mày có thể khiến nhà họ La nguôi giận, chuyện này sẽ không được nhắc lại nữa”.
Chuyện này…
Lạc Tuyết kinh ngạc, vẻ mặt lại khá lo lắng.
Hôm qua, nhà họ La bị cướp dâu ngay hiện trường, cậu chủ nhà họ La bị phế.
Thù lớn như vậy thật sự có thể dễ dàng nguôi ngoai sao?
Ông nội đây là đang muốn khiến Sở Bắc đi chết mà!
Mà mấy người Lạc Mai và Lạc Viễn Hà đều cười lạnh.
Ông nội làm vậy đúng là cao tay!
Không chỉ đẩy trách nhiệm hết cho Sở Bắc, mà còn có thể mượn tay nhà họ La loại bỏ Sở bắc.
Đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn!
“Đồ phế vật, đừng nói là mày không dám nhé?”
Lý Nham cười lạnh một tiếng: “Nếu mày sợ thì tao có thể giúp mày xử lý! Còn về điều kiện… cũng rất đơn giản!”