Ha ha ha…
Lạc Mai lập tức bật cười, đắc ý nhìn Sở Bắc.
Còn Lạc Vinh Quang và Lạc Viễn Hà chỉ yên lặng nhìn, không có ý ngăn lại.
Chỉ Lạc Tuyết là bất đắc dĩ lắc đầu, mắt nhắm chặt lại.
Cho dù Sở Bắc có làm thế nào thì đó đều không phải là kết quả mà cô mong muốn.
Không chừng mọi chuyện hôm qua chỉ là hồi quang phản chiếu vào thời khắc cuối cùng của vận mệnh mà thôi.
“Mày rất thích bắt người khác quỳ sao?”
Sở Bắc ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn vô cảm như cũ, có điều giọng điệu đã lạnh lùng hơn chút.
Nói xong thì anh cất bước, tới gần Lý Nham.
“Cộc cộc cộc!”
Tiếng gậy trúc gõ xuống đất vang lên rất chói tai trong đại sảnh tĩnh lặng.
Thấy cảnh này, người nhà họ Lạc đều cười nhạo khinh thường.
Phế vật đúng là phế vật, có thể giữ được mạng đã là ban ơn cho rồi.
Lý Nham và Lạc Mai càng thêm đắc ý, nhất là Lạc Mai, hôm nay, chỉ cần Sở Bắc chui qua chân Lý Nham thì ả ta có thể rửa sạch tủi nhục.
“Nếu đã vậy thì tao sẽ thành toàn cho mày!”
Sở Bắc đứng lại, giọng điệu nói chuyện vẫn bình tĩnh như cũ.
Phù phù!
Tiếng đầu gối chạm đất kèm theo tiếng kêu rên đau đớn….
Nhưng người quỳ xuống không phải Sở Bắc, mà là Lý Nham.
Tất cả mọi người đều ngây người, ngơ ngác nhìn nhau.
Ngay cả Lạc Mai cũng há hốc mồm.
Bởi vì, ngay cả ả ta cũng không nhìn rõ, Lý Nham quỳ xuống thế nào.
“Thích quỳ như vậy thì mày quỳ đi!”
Giọng điệu Sở Bắc lạnh nhạt, hoàn toàn không nghe ra được cảm xúc bên trong.
“Mày mày, đáng chết, mày làm gì với tao rồi?”
Lý Nham trợn tròn mắt, trong lòng vừa tức giận vừa kinh ngạc.
Vừa nãy, hắn ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, đợi khi phản ứng lại thì đã quỳ dưới đất rồi, mà chuyện quan trọng hơn là hắn ta lại không thể đứng dậy được nữa.
Trên vai tựa như bị núi đè vậy!