“Vâng, cậu chủ!”
Nhận được tiếng đáp từ đầu dây bên kia, Dương Xuyên lập tức cúp máy.
Hắn ta ngồi tựa lưng vào ghế, vẻ mặt trầm ngâm.
Từ trước đến giờ, hắn ta làm việc gì cũng luôn lên kế hoạch trước rồi mới hành động.
Xét cho cùng, hành động của Chu Minh Hạo ngày hôm qua quả thực có chút kỳ lạ.
Nếu Sở Bắc kia thực sự chỉ là một tên phế vật, Chu Minh Hạo làm sao có thể vì cái tên đó mà không cho hắn ta chút mặt mũi nào chứ?
Vậy nên, để cho nhà họ La thăm dò trước.
Nếu Sở Bắc thực sự chỉ là một tên mù bình thường, một kẻ trước giờ tính toán chi li như hắn ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình!
…
“Bố, mẹ, hai người cuối cùng cũng tới rồi! Tâm Nhi vẫn luôn rất ngoan ngoãn nha, không có khóc nhè nè!”
Sở Bắc và Lạc Tuyết vừa bước vào phòng bệnh, Lạc Vũ Tâm liền chạy tới lao vào trong vòng tay của Sở Bắc.
Cánh tay của Sở Bắc ôm chặt lấy cô bé, anh không nỡ buông ra.
Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, tinh thần và thần sắc của Lạc Vũ Tâm đều chuyển biến tốt hơn.
Ít nhất, nhìn bên ngoài không thấy giống như đang bị bệnh.
“Tâm Nhi giỏi quá, bố có quà tặng con nè!”
Ôm con gái trong vòng tay, Sở Bắc mỉm cười dịu dàng, nói với vẻ thần bí.
“Thật không ạ? Tâm Nhi vẫn chưa từng nhận được món quà nào của bố đó!”
Cô bé Vũ Tâm mở đôi mắt to tròn ngấn nước, chớp chớp mắt nhìn Sở Bắc.
Dáng vẻ mũm mĩm hồng hào của con bé khiến người ta không nhịn được chỉ muốn véo một cái.
“Đương nhiên là thật rồi!”
Sở Bắc mỉm cười, vuốt cái mũi nhỏ của cô bé.
Tay phải anh lấy từ túi áo ngực ra một món đồ nhỏ, đó là một mặt dây chuyền.
Mặt dây chuyền rất tinh xảo, có kích thước bằng hạt óc chó.
Tông màu hơi tối, cả mặt lẫn dây đều rất tối chìm.
Tựa như đồng thau chôn sâu trong lòng đất đã hàng vạn năm vậy.
Bình thường, mộc mạc lại thâm trầm, vừa dày vừa nặng!
Trên mặt dây chuyền nhỏ có chạm khắc một con rồng màu xanh trong tư thế đang chuẩn bị bay vút lên vạn dặm.