Vẻ mặt Sở Bắc trân trọng, giọng điệu càng thêm vạn phần kiên định.
Lạc Tuyết ngẩn người, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Cho dù có tin hay không tin thì đều đã không còn đường lui nữa rồi, không phải sao?
Sở Bắc mỉm cười, chống gậy trúc bước ra khỏi phòng bệnh.
Anh bước đến một góc, nhìn vô định về nơi xa xăm.
Khoảnh khắc tiếp theo, một người xuất hiện như một bóng ma, là Thanh Vũ!
“Cậu chủ!”
Thanh Vũ cúi người hành lễ!
“Dùng danh nghĩa của tôi nói với nhà họ La: Trong vòng ngày hôm nay, đích thân tới cửa thỉnh tội!”
“Như vậy thì còn có thể giữ lại một mạng!”
Sở Bắc không quay đầu lại, giọng điệu vẫn bình thản như cũ.
“Bằng không, ngày mai họ Sở này nhất định sẽ đích thân tới thăm hỏi!”
“Tuân lệnh!”
Thanh Vũ kính cẩn đáp!
Đã năm năm rồi, đại nhân chưa từng dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện.
Thanh Vũ hiểu rất rõ, Sở Bắc vẫn còn lời chưa nói ra.
Lúc Thần Tướng tới cửa, chính là ngày cả nhà họ La bị diệt!
"Gia chủ La, tôi đã liên lạc được với Trương Khải, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, lợi ích mà ông nói...".
Ở nhà họ La, La Vạn Sơn chẳng bao lâu đã nhận được điện thoại của Vương Hổ.
"Yên tâm, chỉ cần ngày mai thấy người thì sẽ không thiếu phần cậu đâu".
La Vạn Sơn lạnh nhạt cười, không hề bất ngờ.
Ai cũng là kẻ không có lợi thì không làm.
"Gia chủ La, mặc dù chúng ta đã hợp tác không ít lần, nhưng lần này quá khác mấy lần trước".
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói không mặn không nhạt.
"Nếu có chuyện gì thì không những mấy đàn em của tôi, mà có khi cả tôi cũng bị liên lụy".