“Tôi đã nói hết nước hết cái rồi, ông cứ tự liệu mà làm”.
Giọng điệu Thanh Vũ càng lạnh lùng hơn, trực tiếp kết thúc cuộc gọi.
Nếu không phải thần tướng muốn đích thân ra tay thì chỉ với câu nói kia Thanh Vũ đã có thể giết cả nhà họ La.
“Đồ thần kinh!”.
Nhìn cuộc gọi đã kết thúc, La Vạn Sơn vốn định gọi lại chửi mấy câu, nhưng trong điện thoại chẳng những không có số điện thoại mà còn chẳng có cả lịch sử cuộc gọi.
“Gặp ma thật rồi!”.
La Vạn Sơn tức tối chửi một câu, tiện tay quẳng điện thoại lên sofa, không hề để tâm lời Thanh Vũ nói.
Xin lỗi Sở Bắc và Lạc Tuyết?
Vớ vẩn!
Ông ta không có thói quen xin lỗi kẻ sắp chết.
…
Ở bệnh viện thành phố!
Lạc Tuyết đi làm rồi, Sở Bắc một mình ở bên Lạc Vũ Tâm.
Vừa dỗ cô bé ngủ thiếp đi, thì Sở Bắc nhận được điện thoại của Thanh Vũ.
“Thưa cậu chủ, vừa nhận được tin các dự án lớn ở thành phố Tân Hải chuyển từ quyết định nội bộ sang đấu thầu công khai, không giới hạn điều kiện. Tập đoàn Bắc Dã xin chỉ thị có công khai tiến vào Tân Hải, phục vụ cho cậu chủ và vợ không?”.
Sở Bắc ngừng một lát, vốn định từ chối, nhưng nghĩ một lúc thì chợt thay đổi ý định.
“Được”.
Hiếm khi Tân Hải náo nhiệt thế này, Sở Bắc không ngại đổ thêm chút dầu vào lửa.
“Có kết quả việc tôi bảo cô điều tra chưa?”.
Sở Bắc chuyển chủ đề, thêm đôi chút nghiêm túc.
“Thưa cậu chủ, đã có manh mối rồi, không quá ba ngày chắc chắn sẽ có kết quả”.
“Tốt lắm”.
Sở Bắc hài lòng gật đầu.
“Nói với Thanh Phong, việc này không được chậm trễ, có tin tức phải báo cho tôi ngay”.
“Vâng thưa cậu chủ”.
Kết thúc cuộc gọi, Sở Bắc đi tới cạnh cửa sổ nhìn về phương xa.