“Tôi cho cậu năm phút, gọi tên ngốc La Vạn Sơn đó ra xin lỗi cậu Sở”.
Chu Minh Hạo đè nén cơn giận xuống nói.
“Nếu không thể khiến cậu Sở vừa ý, nhà họ La không cần thiết phải tồn tại nữa”.
Hả?
Vừa nghe nói thế quản gia ngây người.
Xin lỗi Sở Bắc?
Tại sao?
Trong lúc quản gia đang ngờ vực tự hỏi, tiếng gậy tre gõ xuống đất vang lên.
Sở Bắc bước đến ngạo khí, không giận mà uy nói.
“Tôi già lắm sao?”
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi thôi, giọng điệu vẫn rất hòa nhã.
Nhưng quản gia nghe thế lại cảm thấy sẽ có chấn động bất thường, vừa rồi mình gọi Thần Tướng Trấn Quốc là ông cụ này nọ, kết hợp phản ứng của Chu Minh Hạo và lời nói của Sở Bắc.
Chẳng lẽ…
Nghĩ đến khả năng đó, sắc mặt quản gia trắng bệch như không còn giọt máu.
Cả người run rẩy, mềm nhũn ngã xuống đất.
Con ngươi co rụt nhưng lại không dám nhìn Sở Bắc.
“Lẽ nào, cậu… cậu… cậu là…”
Cả người quản gia run lẩy bẩy, không nói nên lời.
Sở Bắc vẫn bình tĩnh nhìn về phía trước, từ đầu đến cuối không có bất kỳ động tác nào.
“Nói đi, đe dọa Thần Tướng Trấn Quốc sẽ bị tôi gì?”
Bỗng chốc, sắc mặt quản gia không còn một chút máu.
Mắt lồi ra, sau đó người này ngã xuống đất, miệng sủi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.
Câu nói của Sở Bắc suýt khiến quản gia khiếp sợ.
“Cậu Sở, nhà họ La này to gan quá! Chỉ cần một câu của cậu, Minh Hạo này sẽ san bằng nhà họ La”.
Chu Minh Hạo không thèm nhìn quản gia một cái mà đã nhanh chóng xung phong nhận việc, chỉ cần có thể dựa dẫm, bám trụ vào Sở Bắc thì chỉ một nhà họ La thôi, ông ta vẫn có thể xử được.
“Không cần!”
Sở Bắc lắc đầu, gương mặt góc cạnh rõ ràng vẫn bình thản như trước.
“Chuyện này để tự tôi xử lý là được”.
Nói rồi, anh nhấc chân sải bước đi ra khỏi biệt thự nhà họ La.