Lọc Truyện

Chiến Thần Sở Bắc - Sơn Tiếu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Là người vô tội nằm không cũng trúng đạn, Sở Bắc chỉ có thể vung tay, không nói lời nào, cũng chẳng buồn chấp nhặt với Chu Cầm! 

“Mẹ, mẹ bớt nói hai câu đi, vẫn nên nghĩ xem sau này làm thế nào đi!” 

Lạc Tuyết đành bất lực lắc đầu, giọng điệu có chút chán nản. 

Vừa nghe lời này, Chu Cầm lập tức ủ rũ. 

Đúng vậy, Lạc Tuyết bị đuổi rồi, ngày tháng sau này biết phải làm sao đây! 

Ngày trước, thu nhập cả gia tộc đều đến từ Lạc Tuyết. 

Nhưng bây giờ, không còn thu nhập, bọn họ sống tiếp kiểu gì? 

Quay về thực tại, Lạc Tuyết vẫn luôn nghĩ mãi về vấn đề này. 

Mặc dù bây giờ không cần phải lo về chuyện nơi ở, nhưng học phí của con gái, lại thêm sinh hoạt phí ngày thường, toàn bộ đều là những khoản không nhỏ! 

“Đừng lo, biết đâu mọi chuyện lại có thể đổi hướng thì sao?” 

Cũng ngay lúc này, Sở Bắc tiến lên trước, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Lạc Tuyết. 

“Tiểu Tuyết, còn nhớ vấn đề anh hỏi không?” 

“Nếu Lạc Quang Vinh đến mời em quay về tập đoàn Lạc thị, em sẽ đồng ý, hay là lập chi nhánh khác?” 

Lúc này, Sở Bắc lại hỏi vấn đề này. 

Nếu Lạc Tuyết lựa chọn lập chi nhánh khác thì cả tập đoàn Bắc Dã đều sẽ trở thành hậu thuẫn cho cô. 

Nếu Lạc Tuyết lựa chọn quay về, Sở Bắc cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của cô. 

“Tôi…” 

Lạc Tuyết ngây người, nhìn Sở Bắc, không biết nên trả lời thế nào! 

“Còn lựa chọn cái gì!” 

Chu Cầm lại quát một tiếng, hung tợn trừng mắt nhìn Sở Bắc! 

“Đã bị ông cụ đuổi ra rồi, con còn muốn ông ta đến mời con quay về? Đúng là nằm mơ!” 

“Lại nói, bây giờ chúng ta sống làm sao mới là vấn đề, cậu còn muốn lập chi nhánh khác? Sở Bắc, cậu không phải là tên ngốc chứ!” 

Chu Cầm tức giận thở dốc, gương mặt chẳng khác gì tờ giấy trắng. 

Sở Bắc không quan tâm, chỉ lo nhìn về hướng Lạc Tuyết. 

Anh đang đợi một đáp án! 

Một đáp án có thể thay đổi cả đời này của Lạc Tuyết! 

Lạc Tuyết ngây người, muốn nói gì gì, cuối cùng lại không nói nên lời. 

Bầu không khí thoáng chốc cứng đờ. 

“Sở Bắc, thật ra…” 

Rè rè! 

Qua một lúc, cuối cùng Lạc Tuyết đã nghĩ xong trả lời thế nào. 

Nhưng lời còn chưa nói hết thì đã bị điện thoại rung lên cắt ngang. 

Cầm lên xem, nhìn thấy là ông nội gọi đến, lập tức ngây người! 

“Lúc này ông nội gọi cho con làm cái gì? Chẳng lẽ lương tâm trỗi dậy rồi sao?” 

Chu Cầm liếc nhìn, lập tức nhíu chặt mày. 

Lạc Tuyết cũng kinh ngạc không thôi, không biết có nên nhận hay không! 

“Muốn nhận thì cứ nhận đi! Nhưng, từ đầu tới cuối em đều có hai lựa chọn! Tin anh, anh sẽ không lừa em!” 

Sở Bắc ngẩng đầu, giọng điệu bình tĩnh lại tự tin. 

Lạc Tuyết sững người chốc lát, cắn răng bấm nhận cuộc gọi, đồng thời cũng mở loa ngoài! 

Cũng giống như Chu Cầm, cô thật sự rất muốn. 

“Ông nội, là cháu!” 

Lạc Tuyết chào hỏi trước, bên kia im lặng một lát rồi mới truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Lạc Vinh Quang! 

“Tiểu Tuyết à, buổi sáng ông nội mụ mị đầu óc, nói mấy câu tức giận, cháu đừng để trong lòng!” 

Lời này vừa thốt ra, Lạc Tuyết và Chu Cầm đều ngây người. 

Hai mẹ con cứ nhìn nhau, con nhìn mẹ, mẹ nhìn con, trong lòng sôi sục. 

Lúc sáng, Lạc Tuyết mới đích thân gọi điện đến. 

Lúc đó, giọng điệu Lạc Vinh Quang lạnh nhạt! 

Chỉ nói một câu rồi lập tức ngắt máy! 

Giọng điệu dứt khoát, nói là muốn cắt đứt quan hệ với cô, Lạc Tuyết cũng tin theo! 

Nhưng Lạc Tuyết không ngờ, bây giờ mới qua được nửa ngày. 

Ông cụ lại chủ động gọi điện đến giải thích? 

Đây là sao chứ? 

Đùa bỡn cô rất vui sao? 

Cũng chỉ có Sở Bắc, vẻ mặt từ đầu đến cuối đều không thay đổi! 

Cú điện thoại này, đều trong dự liệu của anh! 

Có lương tâm? 

Mấy người này nếu có lương tâm thì Lạc Tuyết đã không bị đuổi đi rồi. 

“Ông nội, cháu biết!” 

Lạc Tuyết nhỏ giọng đáp một tiếng! 

Mặc dù trong lòng vẫn như cũ có chút tức giận và không cam tâm. 

Nhưng hoàn cảnh mấy năm nay, khiến cô không biết phải phản kháng! 

“Ừ, ông nội biết, cháu là một lòng lo cho công ty!” 

Bên kia điện thoại, ông cụ như thể thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ. 

“Bác cả và chị họ của cháu bị ông mắng một trận rồi! Nếu cháu đã nguôi giận thì quay về công ty đi, vẫn là vị trí giám đốc tài chính, hợp đồng với nhà họ Lý, cũng do cháu đi đàm phán!” 

Nghe thấy lời này, Lạc Tuyết lập tức sững người. 

Hợp đồng bị cướp, buổi sáng bị mắng một trận rồi lại vô duyên vô cớ bị đuổi đi. 

Ông cụ chỉ nói bừa vài câu mà đã muốn cô nguôi giận, rõ ràng là không thể! 

Nhưng một câu cuối cùng của ông cụ lại khiến Lạc Tuyết động lòng! 

Nếu có thể lấy lại hợp đồng, cũng không phải không thể thương lượng! 

“Còn ngây ra đó làm gì? Mau đồng ý đi chứ!” 

Lạc Tuyết đang do dự, thì Chu Cầm đã không đợi kịp nữa rồi. 

Không dễ gì mới có cơ hội quay lại công ty, đương nhiên phải nắm chắc mới được! 

Lạc Tuyết thấy vậy, thở nhẹ một hơi! 

“Tôi không đồng ý!” 

Bốn chữ ngắn gọn, khiến mọi người đều sửng sốt. 

Ngay cả Lạc Tuyết cũng vậy. 

Bởi vậy người nói chính là Sở Bắc. 

“Sở Bắc? Hừ, tôi và cháu gái tôi nói chuyện, đến lượt cậu chen vào sao!” 

Bên kia điện thoại, ông cụ lập tức nổi giận! 

Còn Chu Cầm suýt nữa đã bị dọa sợ đến sống dở chết dở: “Sở Bắc, cậu im miệng cho tôi! Qua ngồi một bên đi, nếu chuyện này mà hỏng, xem tôi xử lý cậu thế nào!” 

Chu Cầm hung dữ nhìn Sở Bắc, ánh mắt đầy căm giận. 

Ngay cả Lạc Tuyết cũng có chút bất đắc dĩ, sớm biết vậy đã không bật loa ngoài rồi! 

“Tiểu Tuyết, thành ý của ông đã tỏ rõ cho cháu rồi, nên làm gì, trong lòng cháu hãy tự tính toán đi!” 

Bên kia điện thoại, lời ông cụ thoáng chốc lạnh lùng như thể đưa ra tối hậu thư vậy! 

Vẻ mặt Lạc Tuyết thay đổi: “Ông nội, cháu…” 

“Thành ý?” 

Thế nhưng, Sở Bắc tiến trước một bước, lập tức giật lấy điện thoại. 

“Buổi sáng, lúc bố con Lạc Viễn Hà châm chọc Tiểu Tuyết, ông có nói thành ý sao?” 

“Trước đó thì cướp hợp đồng của Tiểu Tuyết, lại không phân tốt xấu đuổi Tiểu Tuyết đi, đây gọi là thành ý sao?” 

“Bây giờ tùy tiện nói một câu thì muốn để Tiểu Tuyết quay về? Đây là thành ý của ông?” 

“Tiểu Tuyết không phải công cụ, không phải là đồ ông muốn gọi là đến, đuổi là đi!” 

“Nếu đây cũng được xem là có thành ý, thì đúng là chuyện nực cười!” 

Sở Bắc nói năng rõ ràng, từng chữ như đâm vào tim! 

Từng lời quở trách hành vi của Lạc Vinh Quang và bố con Lạc Viễn Hà! 

Dứt lời, không chỉ bên kia điện thoại mà cả Lạc Tuyết cũng ngây người! 

Đây… là tiếng lòng của cô! 

Cô vẫn luôn muốn nói, nhưng lại không dám nói ra! 

Không ngờ, lại bị Sở Bắc nói ra toàn bộ! 

Mũi Lạc Tuyết cay cay, suýt nữa đã rơi lệ! 

Mấy năm nay cô cẩn trọng dè chừng, nhưng trước giờ đều không được coi trọng! 

 Tuy là người nhà họ Lạc, nhưng lại còn không bằng thân thích khác họ! 

Nói đến cùng, chỉ là công cụ của nhà họ Lạc! 

Giống như Sở Bắc nói, gọi thì đến, đuổi thì đi! 

Tuy không cam tâm, nhưng lại không thể phản kháng! 

Bởi vì cô một thân một mình, không sức phản kháng. 

Vì vậy, cô chỉ có thể cất giấu mọi thứ trong lòng! 

Cho dù là với mẹ, trước giờ cũng chưa từng nhắc đến! 

Nhưng cô không ngờ, người đàn ông mà mình hận cả năm năm trời. 

Lại là người hiểu mình nhất! 

Nhìn Sở Bắc, tầm nhìn Lạc Tuyết dần trở nên mơ hồ. 

Trong lòng sợ hãi hỗn loạn, ngay cả cô cũng không thể nói rõ! 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT