Lọc Truyện

Chiến Thần Sở Bắc - Sơn Tiếu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Bồi thường?” 

Thanh niên áo đỏ cười lớn một hồi, vẻ mặt hắn ta cười nhạo nhìn Lạc Tuyết, ánh mắt tươi cười mang theo vẻ lỗ mãng. 

“Muốn bồi thường đúng không? Được thôi! Đến khách sạn với anh đây, anh đây sẽ bồi thường hậu hĩnh cho!” 

Nói đến đây, hắn ta chỉ vào mấy tên côn đồ đi cùng mình, hung hăng cười một tiếng. 

“Còn có mấy cậu anh em của tao, bọn họ sẽ bồi thường cho ra trò!” 

Thanh niên áo đỏ vừa dứt lời, mấy tên côn đồ phía trước cũng đều cười nham hiểm. 

“Đại ca nói không sai, chỉ cần cô đi khách sạn với chúng tôi, chúng tôi sẽ bồi thường cho cô ra trò!” 

“Chậc chậc, anh đây không đợi kịp nữa rồi!” 

“Nếu cô có gan thì cứ đi theo chúng tôi đi!” 

Nghe thấy những lời dơ bẩn của thanh niên áo đỏ và mấy tên côn đồ kia, vẻ mặt Lạc Tuyết trở nên trắng nhợt, tức đến run người. 

“Các anh, các anh thật quá đáng!” 

Lạc Tuyết chỉ vào mấy người bên thanh niên áo đỏ, tức giận nói. 

“Quá đáng?” 

Nghe thấy lời của Lạc Tuyết, vẻ mặt tươi cười của thanh niên áo đỏ bỗng biến mất, trở nên u ám hơn. 

“Mấy anh đây bị cái thứ tạp chủng Dương Ân lừa một trăm mấy chục nghìn tệ, bây giờ cô muốn chúng tôi bồi thường, thật sự nghĩ anh em chúng tôi ăn chay à?” 

Nghe thấy lời của thanh niên áo đỏ, Lạc Tuyết cắn răng cắn lợi, lớn giọng nói: “Người nợ tiền các anh là Dương Ân, không liên quan gì đến tôi, oan có đầu nợ có chủ, tại sao các anh lại muốn tìm tôi?” 

Thanh niên áo đỏ không nói gì, vẻ mặt u ám đi đến trước mặt Dương Ân, một tay kéo Dương Ân lên từ dưới đất. 

“Dương Ân, mày đến nói cho cô ta biết, tại sao bọn tao lại đến tìm cô ta?” 

Dương Ân run rẩy trong lòng, vẻ mặt đầy sợ hãi. 

Dương Ân khổ sở nhìn Lạc Tuyết, cầu xin nói: “Chị Tuyết, xem như em cầu xin chị đi, chị cứ giúp em trả tiền này đi, nếu không trả tiền thì bọn họ sẽ đánh chết em đấy”. 

Đối với cầu xin của Dương Ân, Lạc Tuyết lại quay đầu đi, trực tiếp bỏ qua. 

Dương Ân thấy vậy thì biết Lạc Tuyết đã quyết tâm không giúp mình rồi, sắc mặt bất giác trở nên trắng nhợt. 

Thanh niên áo đỏ ở bên cạnh thấy vậy, vẻ mặt u ám nhìn Dương Ân, cười lạnh một tiếng. 

“Dương Ân, xem ra người ta không muốn giúp anh trả tiền, anh nói chuyện này nên làm thế nào đây?” 

Nghe thấy lời của thanh niên áo đỏ, vẻ mặt Dương Ân lập tức trở nên trắng bệch. 

Cậu ta cắn răng, lại quỳ gối với Lạc Tuyết. 

“Chị Tuyết, chị cứ giúp em một lần cuối đi, em cam đoan, đây chính là lần cuối cùng, sau này em chắc chắn sẽ không làm phiền đến chị, cầu xin chị!” 

Lạc Tuyết ngây người. 

Cô không ngờ, Dương Ân lại thẳng thừng quỳ với cô như vậy. 

Tuy ngoài miệng cô nói không giúp, nhưng cô cũng biết, nếu Dương Ân làm ầm ĩ chuyện này đến chỗ mẹ cô, người chịu thiệt vẫn lại là cô. 

Thế nhưng, đối phương lại muốn một trăm năm mươi nghìn, chứ không phải mười lăm nghìn thôi đâu, hơn nữa những người này còn đập phá tiệm cô, chỉ trong chốc lát thế này, cô cũng không thể lấy ra được nhiều tiền như vậy! 

Nghĩ đến đây, cô nhìn Dương Ân, vẻ mặt đành chịu nói: “Bây giờ tôi thật sự không có tiền, cho dù tôi muốn giúp cậu thì tôi cũng có lòng mà vô lực”. 

Nghe thấy lời của Lạc Tuyết, Dương Ân ngây người. 

Sau đó, cậu ta đảo mắt, chỉ vào Sở Bắc, nói: “Chị Tuyết, cho dù chị không có tiền, Sở Bắc chắc chắn có tiền, chị giúp em nói tốt vài câu để Sở Bắc giúp em trả tiền đi!” 

Thấy Dương Ân lại chuyển mục tiên sang Sở Bắc, vẻ mặt Lạc Tuyết lập tức trở nên khó coi. 

“Sở Bắc vừa mới mua xe, bây giờ căn bản không còn bao nhiêu tiền, cậu đừng chuyển mục tiêu sang anh ấy nữa!” 

Nói xong, không đợi Dương Ân nói gì, cô quay người nhìn thanh niên áo đỏ và mấy tên côn đồ. 

“Nếu các anh còn muốn tiền thì đi tìm Dương Ân đi, bây giờ, xin các anh bồi thường tổn thất cho tiệm tôi!” 

Mấy người thanh niên áo đỏ vẫn còn mang theo bộ dạng hóng chuyện, lúc này nghe thấy lời của Lạc Tuyết, vẻ mặt thoáng chốc trở nên lạnh lẽo. 

“Cô muốn bồi thường đúng không? Được thôi, vậy cô nói xem, muốn chúng tôi bồi thường bao nhiêu tiền?” 

Vẻ mặt thanh niên áo đỏ châm chọc nhìn Lạc Tuyết hỏi. 

Lạc Tuyết hít sâu một hơi, nói: “Hàng tôi nhập vào, còn có đồ trang trí trong cửa hàng tốn hết chừng một trăm nghìn rồi, các anh bồi thường cho tôi một trăm nghìn là được rồi”. 

“Cái gì! Một trăm nghìn?” 

Lạc Tuyết vừa nói xong, một tên côn đồ tóc vàng sau lưng thanh niên áo đỏ khoa trương thốt lên. 

“Tiệm đồ chơi nát này của cô mà muốn chúng tôi bồi thường một trăm nghìn? Cô chiêu à, cô không nhầm chứ?” 

Người này vừa nói xong, một tên côn đồ khác lại nói theo: “Đúng vậy, chỉ chút đồ chơi nát này, muốn lấy của bọn ta một trăm nghìn, đúng thật không biết ai cho cô em cái gan này?” 

Nghe thấy lời mấy tên côn đồ này, vẻ mặt Lạc Tuyết trở nên tái mét 

Thực tế, để mở cửa tiệm này, hiện tại cô đã tiêu hết không chỉ một trăm nghìn. 

Vừa nãy cô nói giá một trăm nghìn là đã nói giảm đi nhiều rồi, nhưng cô không ngờ, mấy tên côn đồ này chẳng những không cảm kích, mà trái lại còn nói châm chọc khó nghe như vậy! 

“Làm theo lời cô ấy nói”. 

Cô đang định nói thì lúc này, Sở Bắc bỗng lên tiếng. 

Lạc Tuyết lập tức ngây người, mấy người thanh niên áo đỏ cũng sửng sốt. 

Một lúc sau, thanh niên áo đỏ định thần lại, vẻ mặt chế giễu nhìn Sở Bắc, cười lạnh một tiếng. 

“Ranh con! Vừa nãy mày nói gì, nói lại lần nữa, ông đây nghe không rõ!” 

Lời của hắn ta lập tức khiến mấy tên côn đồ sau lưng cười vang một trận. 

Thế nhưng, đối mặt với trận cười của bọn họ, Sở Bắc chỉ cười nhạt. 

“Cho bọn mày một cơ hội, trong vòng một phút, bồi thường cho vợ tao, sau đó quét dọn tiệm cho sạch sẽ, sau đó thì bọn mày có thể rời đi”. 

Nghe thấy lời của Sở Bắc, thanh niên áo đỏ ngừng cười, vẻ mặt lập tức trở nên u ám. 

“Thằng ôn! Mày nghĩ mày là ai mà dám nói với ông đây như vậy? Hôm nay ông đây sẽ dỡ cái tiệm này luôn, đừng nói là một phút, cho dù một trăm phút, một ngày hay một năm, ông đây cũng sẽ không bồi thường, ông đây muốn xem xem, mày có thể làm gì được ông đây?” 

Mấy tên côn đồ sau lưng cậu tư cũng bỡn cợt hùa theo, nói mấy lời đe dọa và khó nghe. 

Sở Bắc nghe vậy, im lặng một lúc, rồi lạnh nhạt lắc đầu. 

“Cơ hội tao đã cho rồi, nếu bọn mày đã không muốn, vậy đừng trách tao không khách sáo”. 

Không khách sáo? 

Nghe thấy lời của Sở Bắc, mấy người thanh niên áo đỏ lập tức cười lớn. 

Bọn họ cười rất hống hách, ánh mắt nhìn Sở Bắc như thể đang nhìn một tên ngốc. 

“Ranh con! Tao lại muốn xem thử mày không khách sáo với tụi này thế nào?” 

Mấy người thanh niên áo đỏ đều mang theo vẻ mặt thản nhiên không lo sợ. 

“Bọn mày sẽ biết ngay thôi”. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT