Lọc Truyện

Chiến Thần Sở Bắc - Sơn Tiếu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Thôi rồi thôi rồi, lần này không chỉ là vấn đề mất mặt rồi!” 

Mắt thấy dáng dấp đối phương như vậy, Chu Cầm không nhịn được mà thở dài than vãn 

Trong lòng đã mắng Sở Bắc tới cuồng dại rồi. 

Nếu không phải do Sở Bắc thì những chuyện này sẽ xảy ra sao? 

Ngay cả Lạc Tuyết cũng bất đắc dĩ nhắm mắt lại. 

Cô biết mà… 

Cô không nên tin tưởng Sở Bắc! 

“Ha ha ha, bây giờ có kịch hay xem rồi, chuyến này đi là đúng rồi!” 

Chỉ có chị Ngô là không chê chuyện lớn mà hóng hớt. 

Giọng điệu đầy vui sướng khi người ta gặp họa! 

“Hừ, lát nữa các người có bò xuống đất cầu xin tôi, cũng đừng nghĩ tôi sẽ cho các người thuê nhà nữa!” 

… 

Thấy tình hình gần như đã mất kiểm soát hoàn toàn, sắc mặt Sở Bắc sa sầm. 

Đôi mắt trống rỗng như thể tỏa ra khí lạnh. 

Những nơi ánh mắt lướt qua, mọi vật đều bị đóng băng! 

“Hừ, một tên mù thối tha lại dám đến nơi này làm loạn, đúng là chán sống rồi!” 

La Toàn khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt miệt thị. 

“Ném bọn họ ra ngoài cho tôi! Ai dám chống đối thì đánh cho tôi, đánh thật mạnh vào, đánh chết thì tôi chịu trách nhiệm!” 

Vừa nghe vậy, mấy nhân viên cấp dưới đều cười lạnh. 

Ai ai cũng xoa tay nóng lòng muốn thử! 

Chuyện như vậy, bọn họ cũng không phải gặp lần đầu, lần này đương nhiên là ngựa quen đường cũ! 

Đám người bước nhanh đến trước mặt Sở Bắc, giơ cao nắm đấm siết chặt! 

Cảnh tượng như vậy khiến Chu Cầm và Lạc Tuyết đều nhắm mắt lại. 

Không ai đành lòng nhìn chuyện sắp xảy ra. 

Mắt thấy nắm đấm mấy người sắp rơi xuống, một tiếng quát lớn vang lên khiến mọi người đều giật mình! 

“Dừng tay!” 

Chỉ hai chữ ngắn gọn nhưng lại vô cùng phẫn nộ. 

Xung quanh thoáng chốc yên tĩnh lại. 

Động tác mấy nhân viên bán hàng kia cứng đờ, giống như họ đã bị đóng băng. 

Nắm đấm đã gần đến mặt Sở Bắc nhưng lại không thể tiến đến thêm chút nào! 

Ở trước cửa bộ phận kinh doanh, không biết từ lúc nào lại xuất hiện thêm một người! 

Trông tuổi tác cũng gần năm mươi, mặc đồ vest đen chững chạc lão luyện. 

Chỉ là đầu người này đầy mồ hôi, có vẻ không phù hợp lắm. 

“Tổng giám đốc Triệu, sao ông lại đến đây?” 

Nhìn thấy người đến, La Toàn giật nảy mình, vội vàng lên trước chào hỏi, vẻ mặt tươi cười như một con chó Pug vậy, hoàn toàn khác với lúc nãy! 

Còn mấy nhân viên kia cũng vội vàng đứng vào vị trí của mình, lưng thẳng thớm, ngoan ngoãn! 

Triệu Diệu Quang - tổng giám đốc Liên Hoa Tuấn Viên! 

Khối tài sản trên chục tỷ, là nhân vật lớn chỉ ngáp một cái thôi cũng khiến Tân Hải nổi gió! 

Đừng thấy mấy người La Toàn vừa này kiêu ngạo ngông cuồng như vậy, nhưng ở trước mặt tổng giám đốc Triệu thì đều ngoan ngoãn như trẻ mẫu giáo phạm lỗi vậy! 

“Sao tôi lại đến đây? Nếu tôi không đến thì La Toàn anh cũng chọc thủng trời rồi!” 

Gương mặt Triệu Diệu Quang lạnh lùng, vừa mở miệng đã lập tức mắng La Toàn xối xả! 

“Tổng giám đốc Triệu, chuyện này, đều là do tên mù này quấy rối, ông đừng vội, tôi sẽ đuổi cậu ta đi ngay! Chắc chắn sẽ không làm lỡ chuyện ông chào đón nhân vật lớn!” 

La Toàn giật mình mặt cũng trắng nhợt, lập tức cúi đầu khom lưng. 

Ông ta còn nghĩ rằng sở dĩ tổng giám đốc Triệu tức giận là bởi vì Sở Bắc làm ảnh hưởng việc bọn họ chào đón nhân vật lớn! 

Còn Chu Cầm và Lạc Tuyết nhìn thấy vậy, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt. 

Đầu họ cúi thấp, trong lòng không biết làm gì mới tốt! 

Ngay cả chị Ngô cũng rụt đầu, không dám lên tiếng nữa! 

“Các người còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau đuổi người đi?” 

“Nếu làm lỡ chuyện đón khách quý, toàn bộ các người cút hết cho tôi!” 

La Toàn bị Triệu Diệu Quang la mắng, lại không dám phản bác. 

Chỉ có thể trút cơn giận lên đầu mấy nhân viên kia. 

Thế nhưng, ông ta vừa nói xong, gương mặt thoáng chốc đã nóng rát đau đớn. 

Bốp! 

Tiếng động rõ ràng, vang dội khắp nơi! 

Cái tát này lại đánh vào mặt La Toàn khiến mọi người đều đơ ra. 

Mấy nhân viên đang chuẩn bị ra tay, cả người lập tức khựng lại. 

Ai cũng trừng lớn mắt như đang nhìn thấy ma vậy! 

Chu Cầm và Lạc Tuyết vốn dĩ đã tuyệt vọng cũng sững sờ, nửa ngày cũng không kịp phản ứng! 

Ngay cả chị Ngô cũng há hốc mồm, không biết xảy ra chuyện gì. 

“Tổng giám đốc Triệu, ông… ông đánh tôi làm gì!” 

Còn La Toàn thì ngơ ngác che miệng! 

Bộ dạng tủi thân như muốn khóc đến nơi rồi! 

“Tôi đánh anh làm gì? Tôi không chỉ đánh anh, mà tôi còn muốn đá anh nữa kìa!” 

Gương mặt Triệu Diệu Quang nhăn nhó lại vì tức giận. 

Ánh mắt ông ta gần như muốn tóe lửa đến nơi! 

Vừa nói xong, ông ta lập tức đá một cú. 

La Toàn không kịp tránh, thậm chí còn không dám tránh nên tức khắc bị đá ngã xuống đất. 

Nhưng mãi đến hiện tại, ông ta vẫn không biết bản thân đã sai ở đâu! 

Còn mấy nhân viên kia, ai ai cũng thấp thỏm lo sợ. 

Chỉ hận không thể chui đầu vào quần, lo sợ bị Triệu Diệu Quang nhìn trúng! 

Toàn bộ thoáng chốc đều yên tĩnh! 

Ngay cả mẹ con Chu Cầm và chị Ngô cũng không biết Triệu Diệu Quang rốt cuộc muốn làm gì! 

Sau đó, Triệu Diệu Quang khẽ động, thấp thỏm xe lẫn chút lo sợ, chậm rãi đi đến trước mặt Sở Bắc. 

“Cậu, cậu Sở, hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm thôi! Đều là do mấy người này không hiểu chuyện, mong cậu thứ lỗi!” 

Triệu Diệu Quang khẽ cúi người, lúc nói chuyện, đầu cũng cúi thấp. 

Không dám nhìn Sở Bắc thêm! 

Trên trán rơi đầy mồ hôi lạnh, lại không dám lau đi! 

Cảnh tượng thần kỳ như thế khiến mọi người lại hóa đá lần nữa! 

Tất cả mọi người đều trừng to mắt như nhìn thấy quỷ vậy. 

Vẻ mặt nhìn Sở Bắc đều không tin nổi! 

Nhất là Chu Cầm và Lạc Tuyết, đều che miệng, gần như là hóa đá! 

Cả chị Ngô cũng giống như đã nuốt phải ruồi vậy. 

Cái miệng đó cũng chẳng nói được gì cả! 

Triệu Diệu Quang - nhân vật sừng sỏ hàng đầu trong lĩnh vực bất động sản Tân Hải, ông lớn có tài sản cả chục tỷ, lúc này lại khách sáo với Sở Bắc như vậy? 

Thậm chí, còn có phần sợ hãi và kiêng dè! 

Đây là chuyện gì vậy? 

Chẳng lẽ là mình nhìn nhầm rồi? 

Còn La Toàn và mấy nhân viên kia, mgoài kinh ngạc thì trong lòng càng lo sợ hơn! 

Thái độ của Triệu Diệu Quang đã rất rõ ràng rồi! 

Tên mù nhà quê trong mắt bọn họ vừa nãy lại chính là nhân vật lớn mà bọn họ phải tiếp đón! 

Mà bọn họ, chẳng những buông lời châm chọc khinh bỉ, mà còn dám động tay, dám đuổi Sở Bắc đi? 

Nghĩ đến ngay cả Triệu Diệu Quang cũng phải thận trọng dè chừng, kính cẩn trước mặt người ta! 

Cả nhóm nhân viên tái mặt, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ chui vào! 

Còn La Toàn thì mặt mũi đã không còn chút máu. 

Cả người run lẩy bẩy, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ. 

“Tiêu rồi”. 

Cả người ngồi bệt dưới đất, mặt như tro tàn. 

Không khí lại thay đổi rồi! 

Bầu không khí áp lực khiến người ta gần như không thở nổi. 

Cho dù là Triệu Diệu Quang, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng đó! 

Đối với thân phận của Sở Bắc, ông ta cũng ngầm biết chút ít. 

Đương nhiên, như vậy cũng đủ rồi! 

Vì để đón tiếp Sở Bắc, ông ta đã chuẩn bị rất chu đáo. 

Chỉ sợ xảy ra vấn đề gì thôi, vì thế ông ta còn đặc biệt nhấn mạnh nhắc đi nhắc lại với La Toàn là nhất định phải đối đãi khách quý cẩn thận! 

Biết Sở Bắc không thích quá phô trương nên ông ta mới kiềm lại không tự mình đến đón! 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT