Chương 1122: Bái sư
Những gì mà Giang Cung Tuấn có thể giúp Du Huyền thì cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Phần còn lại phải dựa vào chính bản thân cô ấy.
Du Huyền đến chào hỏi Giang Cung Tuấn một tiếng rồi rời đi.
Mà sân của cô ấy ở ngay bên cạnh sân của Giang Cung Tuấn. Điều này cũng không biết là trùng hợp hay là do trưởng lão Tiêu Minh Hoàng đặc biệt sắp xếp như vậy.
Sau khi Giang Cung Tuấn gia nhập Thần Viện, anh lập tức tu luyện ở trong sân. Vốn dĩ anh muốn đi đến Tiên phủ và phòng thời gian, nhưng mà hiện tại anh chỉ vừa mới gia nhập Thần Viện và cũng sợ đệ tử của Thần Viện đến tìm anh để sắp xếp công việc cho anh.
Nếu như họ không tìm thấy người thì sẽ rất rắc rối.
Vì vậy, anh tạm thời không thể đi đến Tiên phù được.
Ba ngày sau.
Tiêu Minh Hoàng xuất hiện trong sân của Giang Cung Tuấn.
Lúc đó Giang Cung Tuấn đang tu luyện nhưng khi nhìn thấy Tiêu Minh Hoàng đến thì anh đứng lên, trên khuôn mặt lộ ra vẻ kính trọng và nói: “Trưởng lão”
Tiêu Minh Hoàng hơi phất tay lên.
Giang Cung Tuần nhìn Tiêu Minh Hoàng và thầm nghĩ không biết ông ta đến tìm anh để làm cái gì.
“Cậu tên là Giang Cung Tuấn đúng không?” Tiêu Minh Hoàng hỏi.
“Đúng vậy” Giang Cung Tuấn gật đầu và hỏi: “Trưởng lão tự mình tới đây là có chuyện gì sao?
Tiêu Minh Hoàng vuốt nhẹ chòm râu trắng của mình rồi vừa cười vừa nói: “Từ khi cậu bước vào Sơn Nguyệt Đồ thì tôi đã chú ý đến cậu rồi. Trình độ kiếm thuật của cậu rất cao và năng lực cũng khá tốt. Ở cái tuổi này mà cậu có được năng lực như vậy thì thật sự là rất hiếm. Cậu được coi là người xuất sắc nhất trong số các đệ tử được tuyển chọn lần này”
“Trưởng lão đã quá khen rồi” Vẻ mặt Giang Cung Tuấn khiêm tốn.
“Cậu có muốn bái sư không?” Tiêu Minh Hoàng hỏi.
Nghe thấy vậy, Giang Cung Tuấn hơi sửng sốt rồi hỏi: “Bái sự ư?”
“Đúng vậy.”
Tiêu Minh Hoàng nói rằng: “Tôi thấy năng lực của cậu khá mạnh và cũng có tiềm lực rất tốt cho nên tôi đã nảy ra ý định muốn thu nhận đệ tử. Nhưng đương nhiên là tôi sẽ không ép buộc cậu.”
Giang Cung Tuấn im lặng suy nghĩ và sau một lúc lâu mới hỏi: “Sau khi bái sư thì tôi có được lợi ích gì không?”
“Ha ha.”
Tiêu Minh Hoàng cười lớn: “Lợi ích thì cũng có. Thứ nhất là đệ tử bình thường ở Thần Viện phải xuống ruộng làm việc theo định kỳ nhưng nếu trở thành đệ tử của tôi thì cậu sẽ không cần phải đi lao động chân tay nữa. Hơn nữa là cứ cách một đoạn thời gian, một số người hướng dẫn và trưởng lão của học viên sẽ khai giảng các lớp học theo định kỳ, và nếu trở thành đệ tử của tôi thì cậu sẽ được ưu tiên tham gia các lớp học đó.”
Tiêu Minh Hoàng nói về một số lợi ích.
Sau khi Giang Cung Tuấn nghe xong, anh cảm thấy bái sư cũng rất tốt.
Ít nhất thì ở trong Thần Viện này, có một nhân vật có cấp bậc là trưởng lão sẽ bảo vệ anh.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, anh muốn giành được vị trí thứ nhất và trở thành đệ tử của viện trưởng.
Nhưng mà, ai có thể ngờ rằng các vị trưởng lão khác lại cảm thấy những đệ tử gia nhập vào Thần Viện lần này đều rất bình thường cho nên không muốn tổ chức cuộc thi đấu để chọn ra mười người đứng đầu cơ chứ.
Ngay lúc này, Giang Cung Tuấn quỳ trên mặt đất: “Sư phụ, xin ngài hãy nhận lấy một cái cúi đầu của đệ tử”.
Vẻ mặt của Tiêu Minh Hoàng tràn đầy tươi cười và nói: “Được rồi, con đứng lên đi.”
Giang Cung Tuấn đứng lên.
Tiêu Minh Hoàng hỏi: “Ta vẫn không thể nhìn rõ được năng lực của con và cũng không thể cảm nhận được bất cứ chuyện động nào của chân khí ở trong cơ thể của con. Có phải con đã tu luyện loại võ công giúp che giấu khí tức không? Và rốt cuộc thi năng lực của con là ở cảnh giới nào vậy?”
Lý do mà Giang Cung Tuấn có thể thu hút sự chú ý của Tiêu Minh Hoàng, chủ yếu là bởi vì ông ấy không nhìn ra được năng lực của Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nở nụ cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Vì anh tu luyện Nghịch Thiên đẹp nên tất cả các huyệt đạo trong cơ thể đều được mở ra để chứa đựng chân khí và khí tức. Chỉ cần anh không sử dụng chân khí thì không một ai có thể nhìn ra được năng lực của anh.
Khi đối mặt với người mà anh vừa mới bái sư này, anh cũng không muốn che giấu nữa.
“Cảnh giới hiện tại của đệ tử là ở tầng thứ năm của cảnh giới siêu phàm, nhưng con còn chú ý tu luyện cơ thể nên thể lực hiện tại của con có thể so sánh được với những người tu luyện ở giai đoạn thứ nhất của Nhập Thành”
Khi nghe thấy điều này, vẻ mặt Tiêu Minh Hoàng tràn đầy khiếp sợ.
“Tầng thứ năm của cảnh giới siêu phàm, và còn tu luyện cơ thể nên thể lực có thể so sánh với giai đoạn thứ nhất của Nhập Thành ư?”
Tiêu Minh Hoàng thật sự đã bị làm cho sợ hãi.
Vì là một người tu luyện nên ông ấy biết rõ sự khó khăn của việc tu luyện cơ thể. Để có thể tự luyện cơ thể thì cần phải trải qua rất nhiều thử thách và không thể tăng lên sức mạnh của cơ thể chỉ trong một sớm một chiều được.
Hơn nữa, năng lực của Giang Cung Tuấn còn thấp hơn so với Nguyệt Thành một vài cảnh giới nhưng cậu ấy lại có thể chiến đấu với Nguyệt Thành.
Năng lực thế này thật sự là không thể tưởng tượng được.
Lúc này, trong lòng ông ấy cảm thấy rất vui mừng.
Ông ấy cảm thấy bản thân mình đã nhặt được kho báu.
Nếu có thể đào tạo được một thiên tài như thế này thì kết quả chắc chắn là rất đáng sợ.
Sau hơn mười, hai mươi năm, cậu ấy thậm chí có thể cạnh tranh được với những thiên tài đã vào trái đất để cướp lấy tạo hóa.
Tiêu Minh Hoàng cười đến mức không thể khép miệng lại được.
“Tốt, tốt, tốt, rất tốt”
Ông ta lên tiếng khen ngợi nói.
Giang Cung Tuấn lại chỉ cười với vẻ thản nhiên.
Anh còn chưa nói bản thân còn tu luyện Nghịch Thiên đạp. Nếu như người sư phụ trước mặt này mà biết anh tu luyện tuyệt học Thượng Cổ Thần Viên Tộc thì chắc chắn ông ấy sẽ càng cảm thấy kinh ngạc hơn nữa.
“Giang Cung Tuấn, ta rất coi trọng con. Qua một khoảng thời gian nữa sẽ có cuộc thi đấu của giới Sơ Khai và chỉ cần chưa đến năm mươi tuổi thì đều có tư cách tham gia”
“Thi đấu ư?”
Giang Cung Tuấn khẽ nhíu mày.
Tiêu Minh Hoàng giải thích: “Đây là một sự kiện lớn của giới Sơ Khai. Nó được tổ chức mười năm một lần và những người tham gia cuộc thi đều là những người đến từ các môn phái hàng đầu thế giới mạnh hơn cả Thiên Kiêu. Nếu như có thể giành được vị trí thứ nhất thì sẽ có một rất nhiều lợi ích.”.
“Tuy nhiên, chỉ cần có thể bước vào danh sách mười người đứng đầu thì đã lập tức có thể đi vào Long Vực rồi”
Nghe thấy vậy, Giang Cung Tuấn hỏi: “Long Vực là ở đâu vậy?”
Tiêu Minh Hoàng nói: “Nghe đồn nơi đó là nơi Thần long ngã xuống. Ở trong Long Vực có Long Khí. Nhưng Long Vực chỉ mở ra mười năm một lần và mỗi lần chỉ có mười người có thể vào được”
“Con là người luyện thể nên Long Khí có lợi ích rất lớn đối với việc rèn luyện cơ thể của con.
Nếu như con có thể đi vào thì sức mạnh cơ thể của con sẽ tăng lên một cấp độ cao hơn”
Nghe được lời này, Giang Cung Tuấn đột nhiên nhận ra.
Anh lên tiếng hỏi: “Vậy thì khi tham gia cuộc thi lần này, năng lực của Thiên Kiêu đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”
Tiêu Minh Hoàng nói: “Căn cứ vào tin tức ở hiện tại thì có một bậc đại thần thông ở Minh Lam Tông. Cảnh giới của người này đang ở giai đoạn thứ sáu của Nhập Thành. Tính từ bây giờ thì còn khoảng một năm nữa là sẽ diễn ra cuộc thi đấu. Khi người đó gia nhập Minh Lam Tông thì chắc chắn là sẽ được Minh Lam Tông dùng hết sức để đào tạo. Trong khoảng thời gian này, người đó nhất định sẽ đạt đến giai đoạn thứ bảy của Nhập Thành và thậm chí là giai đoạn thứ tám”
“Người đó mạnh như vậy sao?”
Giang Cung Tuấn nhíu mày. “Đúng vậy, người đó thật sự rất mạnh”
Tiêu Minh Hoàng thở dài và nói: “Chưa đến năm mươi tuổi mà đã đạt đến cảnh giới này thì đúng là rất đáng sợ”
Giang Cung Tuấn tiếp tục hỏi: “Còn những thiên tài của các môn phái khác thì sao?”
Tiêu Minh Hoàng lắc đầu và nói: “Ta không rõ ràng về chuyện này lắm, nhưng có một số thiên tài dưới năm mươi tuổi ở trong học viện của chúng ta. Nhóm mạnh nhất cũng đã đạt tới giai đoạn thứ năm của Nhập Thành và thậm chí là giai đoạn tầng thứ sáu”
Nói thật thì năng lực này không là gì đối với Giang Cung Tuấn.
Chỉ cần sử dụng Nghịch Thiên đạp là anh có thể đánh bại được bọn họ.
Nhưng mà hiện tại đến giới Sơ Khai này, Nghịch Thiên đẹp không thể sử dụng được nữa và ma liên của anh cũng thế. Hơn nữa về sau, anh còn phải khống chế một chút ma khí trong cơ thể và không thể để cho ma khí thoát ra ngoài được.
Nếu không thì nó có thể alf một tai họa đối với anh, “Sư phụ, ngài cũng quá đề cao con rồi”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ và nói: “Từ bây giờ đến khi cuộc thi đấu diễn ra còn chưa đến một năm nữa, mà cảnh giới của con chỉ mới ở tầng thứ năm của cảnh giới siêu phàm và vẫn còn một chặng đường rất dài để đạt tới Nhập Thành. Đù cho cơ thể của con hơi mạnh một chút nhưng đó cũng chỉ là mới ở giai đoạn thứ nhất của Nhập Thành, cho nên còn kém rất nhiều so với những thiên tài kia.”
“Ôi chao”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!